Trong mắt Trương bà tử, cả thôn này, từ Lâm gia của Mã thị đến Kiều gia của Chân thị đều có những tức phụ chẳng ra gì, chỉ biết làm loạn. Bà ta vẫn tự hào về con dâu của mình là tốt nhất.
Nghiêm bà tử đứng cạnh cười nhạt: "Giống như con dâu nhà bà sao? Mỗi ngày đều bị bà đày đọa như vậy?"
Trương bà tử không chịu thua, lớn tiếng đáp: "Cái gì mà đày đọa? Ta chỉ rèn luyện tính tình nó thôi! Nó có phúc mới được gả vào nhà ta, ăn uống đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì. Nếu nó không làm tốt, chẳng phải nên bị đánh sao?"
Nghiêm bà tử mỉa mai: "Không thiếu thứ gì, mà bà bảo ăn cháo với dưa muối là đủ rồi à? Lần trước ta thấy nhà bà mổ gà, con dâu bà có được ăn miếng nào không?"
Trương bà tử gắt lên: "Nó chỉ là một nữ tử, ăn thịt gà làm gì?"
Nghiêm bà tử không chịu nhịn: "Bà cũng là nữ, sao tôi thấy bà ăn đấy?"
Trương bà tử đáp lại với vẻ khinh khỉnh: "Hừ, nó làm sao so với ta được? Nếu bà thấy thương nó, thì lần sau giết gà thì đem thịt cho nó ăn!"
Nghiêm bà tử tức giận đứng dậy, đáp lại: "Ta không nói với bà nữa, làm vậy rồi về sau bà sẽ gặp báo ứng cho coi! Hừ!" Nói xong, bà ấy quay đi, không muốn tiếp tục tranh cãi.
Trương bà tử hét với theo: "Báo ứng gì chứ, về sau ai gặp báo ứng còn chưa biết đâu! Nhà bà đến tức phụ còn không có, không khéo tuyệt tự tuyệt tôn đấy!"
Nghiêm bà tử dù đã đi xa vẫn nghe thấy, lòng rất tức, nhưng cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Bà ấy sợ nếu tiếp tục cãi nhau, thì sẽ phải buông lời mắng chửi thậm tệ với Trương bà tử.
Thế là bà ấy quyết định nhanh chóng về nhà tìm cho nhi tử nhà mình một người vợ tốt hơn hẳn con dâu nhà Trương bà tử.
Trong khi Trương bà tử và Nghiêm bà tử đang cãi nhau, Kiều Đại Sơn đã sớm rời đi.
Còn chuyện Trương bà tử nói đến việc đánh tức phụ, ông ấy cũng không dại gì mà nghe theo để về nhà đánh Chân thị. Chân thị vừa sinh cho ông ấy đứa cháu đích tôn, hiện giờ còn là công thần của gia đình.
Chỉ vì một văn tiền thôi sao?
Dù là hai văn tiền thì ông ấy cũng sẵn sàng bỏ ra.
Sữa dê được mang về.
Lúc này, Chân Nguyệt đã ở cữ hơn nửa tháng, trên trán vẫn còn quấn băng để giữ ấm. Nàng bước ra khỏi phòng.
Kiều Trần thị thấy Chân Nguyệt ra ngoài liền vội vàng tiến tới định đẩy nàng trở lại phòng,"Con giờ không được gặp gió, mau trở vào phòng đi."
Chân Nguyệt đáp,"Không sao đâu, trời hôm nay nóng, nhìn cũng chẳng có gió. Cha chồng đã mang sữa dê về rồi, con chỉ ngồi bên cạnh thôi. Nương, nấu sữa dê giúp con nhé."
Kiều Trần thị ngạc nhiên,"Nấu à?"
"Vâng, con sẽ chỉ cho nương cách làm."
Tuy hơi băn khoăn nhưng Kiều Trần thị vẫn làm theo lời con dâu.
Bà rửa nồi, nhóm lửa, rồi đổ sữa dê vào nấu. Sau đó, Chân Nguyệt bảo bà thêm một chút muối, vì thêm muối vào sữa dê sẽ làm giảm bớt vị tanh.
Chẳng mấy chốc, sữa dê đã nấu xong.
Kiều Trần thị hỏi,"Chân thị, vậy là có thể uống được chưa?"
Chân Nguyệt gật đầu,"Vâng, để nguội bớt đi rồi nếm thử. Uống cái này rất tốt cho sức khỏe."
Kiều Trần thị rót ra một chén nhỏ, thổi nguội rồi nếm thử.
Bất ngờ thay, sữa dê sau khi nấu với chút muối đã nhạt bớt vị tanh, để lại mùi thơm béo ngậy.
Bà thấy rất ngon miệng.