Chương 10

Sống Trong Xác Sói

Thu Hiền Trần 08-08-2023 14:11:14

Ở bên ngoài, tài xế Năm mắt không thôi nhìn vô căn nhà ở đối diện. Không dưng lại cúp điện tầm này chứ? Nhấp miếng cafe, ông điện gọi cho bà Phụng : - Tôi nghe , anh Năm! - Tụi nhỏ vẫn ở trong ngôi nhà đó. Tôi có hỏi thăm được biết chủ nhà là ông Xồm - chủ thầu xây dựng. - Vậy hả anh ? Hồi trưa tôi có điện thì cháu cũng nói là đi khu Đại Nam. Anh tiếp tục theo dõi giùm tôi nhen! - Dạ. Nhưng . . đang cúp điện mà không thấy tụi nó ra ngoài. Cửa cuốn vẫn đóng kín. - Trời đất, cúp điện nóng nực vậy mà ở trỏng chi vậy? Nghe anh nói mà tôi lo quá! Chú ý giúp tôi nha. Tài xế Năm nói chuyện mà mắt không rời nhìn căn nhà ấy. Đã có lúc anh nghĩ tới điều không hay mà muốn vô hỏi coi sao nhưng rồi lại thôi. . Lúc này , tại sân bay Phú Bài. Vợ chồng ông Xồm đang đáp chuyến bay gấp về Sài Gòn để kịp sớm mai kí kết một hợp đồng trúng thầu lớn. Thấy vợ không vui vì phải về sớm hơn dự định, ông Xồm cất giọng : - Sau lần này tôi cho bà sang Sing mấy tuần với con gái hen. - Tôi sang bển để ông ở nhà đi lại với chân dài cho dễ chứ gì? - Bà lúc nào cũng ghen , tôi đi làm ăn , có đối tác thì phải gặp người này người nọ . . - Còn để tôi bắt gặp là ông liệu cái thần hồn ! Bất chợt chuông điện thoại reng lên, ông Xồm nhìn cuộc gọi đến. Là trưởng khu phố : - Bác gọi em lại đóng góp gì hả? Em nói rồi, tổ dân phố có phong trào gì là gia đình em đều tham gia. . Bắt máy, ông Xồm nói liên hồi. Bên kia , có giọng nói cất lên : - Anh gọi hỏi xem chú có nhà không? Hồi tối con chú đưa bạn về mở nhạc ầm ĩ . Lúc tối qua tính nói nhưng vừa lúc cúp điện, cửa kín nên tôi gọi không được. Chú về nhắc nhở cháu nha. - Có chuyện đó hả anh? Cái thằng này. . Tắt máy, ông Xồm chuyển giọng quay sang vợ : - Thằng con bà đưa bạn về phá hàng xóm . Người ta gọi phàn nàn đấy! Bà chiều cho nó quen thói. ! - Ông này hay thật! Bạn bè nó tới chơi có chút ồn ào thì đã sao? Nhà nào mà chả có công có việc. - Từng đấy rồi mà không chịu lo làm. Nói tới là bà bênh chằm chằm. Haiz. . có xảy ra chuyện gì đừng có trách tôi. Tiếng tiêp viên mời hành khách lên máy bay, vợ ông - bà Mùi nén tức giận vùng vằng bước đi. . Cùng thời gian, sau hồi sáng không đợi được để gặp thầy Ba nên lúc này dù có cúp điện thì Cô Đồng cũng ghé lại nhà thầy Ba - cũng là người bữa trước Cô Đồng đã ấn số điện thoại gọi. Bỏ cặp gương lược trong giỏ ra, Cô Đồng khẽ nói : - Theo như tôi soi thấy là như những gì đã nói với thầy từ bữa trước. Tới giờ cũng là cung hoán đổi nhưng liệu có thể ngăn lại không thưa thầy? Thầy Ba nhấc đèn cày để cạnh chiếc gương bị nứt đôi, ông lắc đầu : - Khó nhìn quá! Tôi không thể thấy gì ngoài trừ màu trắng đục. Có lẽ Cô Đồng nhìn sai rồi ! - Thầy! Tôi chắc nhìn không sai . Thầy còn chưa soi kĩ sao đã nói vậy? Thầy Ba đưa lại cặp gương lược , trầm ngâm nhưng đôi mắt nghiêm lại : - Thật sự là tôi không thấy gì! Cô Đồng vẫn như không muốn tin vào câu trả lời đó nhưng không biết phải làm gì, cô đáp lời : - Đành vậy chứ biết sao bây giờ ! Nhưng tôi chắc là có. Nhưng không hiểu sao chiếc vòng lại không chuyển màu. . Có lẽ nào là. . ? Đúng rồi ! Là con bé đã không mang bên mình. Vậy mà tôi không nghĩ ra cơ chứ! Thầy Ba im lặng ! Cô Đồng biết thầy Ba im lặng là đã từ chối giúp lần này nên ở lại một chút rồi xin phép ra về. . Sau khi Cô Đồng đi khỏi , thầy ba thở dài đi vô cái hòm sắt cũ lấy một số đồ cần dùng. Anh con theo nghề thấy thế ngạc nhiên : - Cái thùng đó mình cần tới nó lúc này hay sao hả ba? Thầy Ba ra hiệu cho con im lặng rồi đưa mắt ra ngoài hẻm. Anh con im bặt và hiểu ý cha nói rằng : " đang có vong quanh quẩn ở ngoài kia! Nhưng nếu đã phải cần tới cách này thật sự là nguy hiểm." - Trong gian phòng khách, sau hàng giờ liền uốn éo theo điệu nhạc. Tất cả đã mệt rã rời nằm dưới sàn chất đống ngả ngón lên nhau mà thở. Khuôn mặt trắng bệch - Vân thều thào : - Ngột. . ngột. . ngạt. . quá! Em không. . thở . . được. . Không một ai đáp lại! Vân gắng sức nhấc được cái đầu mình lên một chút. Bên cạnh Diên và Đức cùng đám bạn nằm bất động. Xe hơi vẫn nổ máy với khí thải nồng nặc , đèn xe cháy sáng rọi vô khiến cho Vân chói mắt. Mỗi lúc cô lại thấy khó thở hơn , há miệng ra thở nhưng vẫn không thở nổi . Cơ thể bắt đầu lịm dần lả đi, Vân chới với hai tay lên khoảng không hít thở dồn dập và rồi cô thấy mình như đi vào giấc ngủ . . Điện có trở lại, anh Năm tài xế vẫn ở bên kia đường nhìn vô trong đầy lo lắng, anh quyết định vào hỏi chủ nhà. Với tay bấm chuông một lần, hai lần, tới lần thứ ba rồi mà không ai. Đúng lúc ấy, ông bà Xồm về tới, bà Mùi từ trên xe xuống, xồng xộc bước tới : - Anh làm gì ở đây ? - Chị là. . ? Có người gọi xe tới dón mà gọi hoài không thấy ai mở cửa. - Tôi là chủ nhà ! Anh chờ một chút! Dứt lời vợ chồng ông Xồm mở khoá cổng đi vô , bà Mùi gắt giọng : - Cái thằng ! Tối đến mà không biết mở điện trước nhà cho sáng chứ. Ơ sao tôi nghe thấy tiếng nhạc, tiếng xe hơi nổ máy . . Nghe vợ nói, ông Xồm vội vã chạy tới đập mạnh vào cửa cuốn rầm rầm : - Đức! Đức ơi! Sao nổ máy xe trong nhà vậy? Vừa đập cửa, ông Xồm cuống cuồng lấy chìa khoá mở , ông lẩm bẩm : - Cửa không khoá ! Dám để máy nổ trong nhà kín thế này. Đúng sướng quá hoá dại mà ! Vừa mới kéo cửa cuốn hất lên, ông Xồm ho sặc, chao đảo , trong nhà toàn mùi CO2 xộc vào mũi khiến cho ông không thể thở. . Linh tính có điều không lành, vợ ông liền chạy vô , bà Mùi há hốc miệng khi nhìn thấy Đức và đám bạn của nó nằm dài dưới nền đất. Ráng lấy lại bình tĩnh bà Mùi lao ra sân hét lớn : - Cứu cứu . . tôi với! Có ai không. . cứu con tôi huhuhu . . Nghe tiếng kêu khóc, tài xế Năm cùng hàng xóm chạy qua . Cảnh tượng ấy khiến cho ai cũng run sợ. . Tài xế Năm gấp rút gọi xe cấp cứu rồi ráng kích thở cho hai cô gái mà mình đã đi theo từ sớm tới tận bây giờ. Ông bà Xồm gào khóc tên con mình đến khản cả giọng. Còn những người xóm giềng cũng dồn về những người còn lại mà ấn tay kích tim sơ cứu ban đầu. Ít phút sau , xe của bệnh viện tới và nhanh chóng tất cả được chuyển đi. Tại bệnh viện , bác sĩ kết luận ngoài nghẹt đường thở do khí C02 thì trong người tất cả còn có hàng trắng cùng thuốc lắc . Hiện tại trong dấu hiệu chết lâm sàng và yêu cầu người nhà có mặt. Tài xế Năm sững người, anh vội liên lạc với bà Phụng : - Alo. Tôi nghe anh Năm! - Chị . . chị. . bình tĩnh nghe tôi nói . . Bên kia đầu dây, giọng bà Phụng gấp rút : - Có chuyện gì vậy anh? - Chị tới ngay đa khoa Tâm Phúc liền đi ! Hai cháu nó. . - Anh nói tới viện là. . sao? - Hai cháu sử dụng hàng trắng thuốc lắc và bị ngẹt hơi nên. . - Trời đất! Được rồi . . tôi. . tôi. . tới liền. .