Còn lại ba đứa trẻ và Vân , chúng vẫn nhìn cô với ánh mắt rực lửa . Bất giác, một trong ba đứa hối giục :
- Tới giờ chúng ta về lại chùa rồi! Em nghe thấy tiếng chuông ngân. . , nghe thấy tiếng của nội . .
- Nhưng còn xét tội người mà chúng ta gọi là mẹ . . ?
- Anh không nghe quan nói sao mà hỏi vậy? Lẹ lên mau rời khỏi đây .
Lúc này, đứa lớn hơn một chút, đôi mắt đầy căm phẫm , nó quay sang vị quan :
- Nhiêu đó chưa đủ so với nỗi đau đớn của con. Người kia phải chịu hình phạt .
- Sẽ là như thế! Có tội sẽ đền tội! Các người hãy đi đi, đừng uổng phí thời gian.
- Nhưng con muốn tận mắt thấy sự đau đớn của sự trừng phạt!
Vị quan gật đầu :
- Nếu con muốn thì có thể ở lại đây. .
Đứa bé im lặng, có lẽ nó đang suy nghĩ mình nên đi hay ở lại. Kế bên , hai đứa kia đang rất nôn nóng để về nơi có tiếng chuông ngân ấy. Tụi nó cảm tạ quan lớn rồi dần dần bước về một lối đi thẳng tắp. Sau hồi chần chừ thì đứa còn lại cũng quay sang hướng đó mà chạy theo nhưng không quên nhìn Vân mà nói :
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ! Không bao giờ. .
- Mẹ xin lỗi. .
Vân đáp lời rồi khóc nức nở. Cô không biết phải làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm của mình. .
Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ. Những ngọn đuốc bỗng được thắp sáng. Ở trên cao, vị quan nói lớn :
- Cô có muốn về lại thân xác cũ hay không?
Vân lắc đầu :
- Tôi đã chấp nhận với thể xác của Diên. Tôi đâu ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình được . Hơn nữa. . còn con của tôi.
Không hỏi gì thêm, quan lớn liền ra lệnh :
- Hãy đưa cô ta trở lại dương gian. Trả nghiệp cho kiếp trước và kiếp này.
Là người lúc dẫn cô gặp ở ngay lối đi vào rừng, ông ta kéo tay Vân mà lôi đi. Giãy giụa, Vân gào thét :
- Tôi phải làm sao để chuộc lại lỗi của mình. Hãy giúp tôi. . Tôi phải làm gì. . ?
- Điều đó sẽ xuất hiện khi cô thật lòng hối hận.
- Tôi hối hận, tôi hối hận vô cùng. .
Vị quan ra hiệu cho người đưa Vân đi và nhanh chóng cô đã khu rừng. Cô chọn hình bàn chân có khắc tên của Diên ngập ngừng nói với người đã đưa mình đến đây :
- Tôi. .
- Cô mau về đi! Ca phẫu thuật xong rồi.
- Làm ơn hãy cho tôi biết tôi phải làm gì để chuộc lỗi lầm của mình?
- Chỉ khi cô thực sự ăn năn hối lỗi. Khi ấy tự khắc cô sẽ biết mình phải làm gì. .
Vân buồn bã cúi xuống và đặt đôi chân lên vệt in dấu ấy...
-
Cuộc phẫu thuật cấy tế bào của Vân thành công hơn mong đợi. Cô trở lại cuộc sống bình thường như trước và hạnh phúc bên gia đình. Dì Hải vẫn lên chùa thắp nhang cho ba đứa cháu nội xấu số và có lễ cầu an cầu siêu ở chùa là dì đều tới. Cũng từ khi đó , dì không còn quá khó tính với con dâu nhưng chuyện Vân bỏ thai những lần trước thì có dịp dì sẽ hỏi cho rõ ràng. .
Cuộc sống cứ vậy mà trôi đi, Diên lấy chồng và sang Mỹ định cư như có lần cô đã nói. Thằng Dũng cũng năm nhất đại học. Vân thôi không làm ở chỗ anh Hoà nữa mà cô tập trung cho việc học lại để lấy được tấm bằng cấp ba và cho những dự định tương lai. .
Nhìn các con mỗi ngày một khôn lớn, hôn nhân viên mãn cô thấy mình thật may mắn nhưng những day dứt ba lần phá thai chưa khi nào vơi đi. Vân thường tới lễ chùa cùng bà Mai , quỳ trước bồ Tát sám hối tội lỗi của mình. .
Qua một đêm trời mưa lớn, lại vào cuối tuần nên Hoàng để cho vợ ngủ thêm một chút. Anh cùng má chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình, thấy con trai vui vẻ , dì Hải cũng thấy vui theo. Đúng là như vầy thì tâm trạng thoải mái lắm. .
Bỗng Vân từ trên lầu đi xuống cô hốt hoảng :
- Tay của con bị sao. . bị sao không cử động được . !
Dì Hải vội chạy lại :
- Con nói gì? Không cử động. . ?
Tái xanh mặt mũi, Hoàng cuống cuồng :
- Em nhấc tay lên coi thế nào đã. Nhiều khi mình tì vô. .
Vân gắng hết sức để đưa lên nhưng cả hai cánh tay không hề nhúc nhích. Cô bật khóc :
- Em không còn cảm giác gì nữa. . Hic hic
- Trời đất! Đi đi anh đưa đi viện.
Hoàng nhanh chóng cho chạy xe tới bệnh viện, cả hai gặp gặp bác sĩ trưởng khoa , người đã thực hiện ca mổ cho Vân.
Cô rưng rưng kể lại :
- Tình trạng này mới khi nãy bác sĩ ah. Lúc đầu là cảm giác bị tê bên tay trái rồi dần chuyển qua tay phải. .
- Ca mổ thành công, cũng đã hồi phục được 4 năm. Bây giờ có tình trạng này. . thật khó hiểu. . !
Hoàng lo lắng :
- Bác sĩ nói vậy là. .
- Tạm thời hai tay của vợ anh bị liệt. Hệ thần kinh điều khiển ngưng hoạt động do. .
- Không lẽ sau khi cấy tế bào lại có biến chứng. Chúng ta có thể phẫu thuật lại không bác sĩ?
- Tôi e là không. Vì đụng dao kéo bây giờ sẽ thể hệ lụy tơi đôi chân. .
- Vậy. . thì chúng tôi . .
Gấp lại tập hồ sơ, vị bác sĩ khẽ đáp :
- Kết hợp đông tây y để chữa trị cho vợ. Vật lý trị liệu lúc này là liều thuốc hiệu quả nhất. Nếu như anh chị đồng ý thì hãy ký vào bản tự nguyện như lần trước phẫu thuật. Thực sự sau thời gian dài. . tôi không thể ngờ tới. . lại như vầy. .
Vân không tin vào tai mình, là cô đã liệt đôi tay rồi ư? Sao lại vô lý quá đáng như vậy ? Nếu như bị ảnh hưởng bởi phẫu thuật thì sau ấy đã bị rồi chứ không đợi đến 4 năm. .
Nhìn đôi tay thẳng đuỗn , Vân vô cảm chạy ra ngoài , mặc kệ cho Hoàng ở phía sau đuổi theo. .
- Em đừng có nản như vậy. Kiên trì một thời gian sẽ ổn mà Vân!
Vân khựng lại nước mắt giàn giụa , cô không nói lên lời , gục đầu vào vai chồng cứ thế mà khóc. .
-
Những ngày sau ấy, Vân suy sụp đến tiều tụy xơ xác. Dù được châm cứu bấm huyệt nhưng sức sống của đôi tay không hề thay đổi, nó cứ trơ trơ như một khúc gỗ. . Cuộc sống của cô hiện tại phụ thuộc vào người khác. . Cô tự tị không dám gần chồng, gần con. .
Nhiều đêm thức trắng, Vân đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định sẽ buông kiếp người của mình. .
Sáng sớm, Vân xuống lầu cô xin phép má chồng ra ngoài có chút việc, dì Hải lo lắng :
- Con nói thằng Hoàng đưa đi chứ ra ngoài một mình là má không yên tâm.
- Con đi xíu là về má ah. Một xíu thôi. . !
- Ừ . Đi cẩn thận rồi về liền nha. Có gì nói với má.
- Dạ.
Đáp lời má chồng, Vân bắt xe đi tới tiệm thuốc tây gần bệnh viện Bình Hưng , xuống xe cô nói với người xe ôm :
- Chú đợi con vô mua thuốc rồi chở con về nha.
-Ừ. Con vô đi. Chú đợi. .
Bước vô tiệm thuốc, Vân ngập ngừng phút chốc mở lời :
- Chị bán cho em vài hộp thuốc hạ sốt và giảm đau người lớn. . Em mua về dự trữ cho gia đình.
Chị bán thuốc gật đầu :
- Lấy một hộp nghen em . Mười vỉ là thoải mái ah.
- Vậy cho em hai hộp được không chị?
- Ưh được em.
Sau khi nhờ chị bán thuốc lấy tiền và bỏ thuốc vô giỏ xách mà Vân đang đeo trên cổ là cô như đắc thắng với mình : " Uống quá liều sẽ giúp cô mau từ giã cõi đời hơn ".
Vân đi về nhà và bắt đầu thực hiện kế hoạch...