Chương 10: Đơn độc dự tiệc

Vĩnh Hằng Thánh Vương

Tuyết Mãn Cung Đao 23-03-2023 12:51:20

Tô Tử Mặc vừa bước vào đại viện Triệu gia, cửa lớn sau lưng đã chậm rãi khép lại. Hai bên tiểu viện đứng đầy người, đều là cao thủ Hậu Thiên, đao kiếm đã rút ra khỏi vỏ, trên lưỡi đao, lưỡi kiếm lóe ra hàn quang. Thấy là Tô Tử Mặc đến đây, trong mắt của những người này rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại lộ ra ý mỉa mai, tất cả đều lắc đầu cười lạnh. Cuối viện là đại sảnh của Triệu phủ, ở đó có bày một cái bàn bát tiên, không ít người đang ngồi xung quanh bàn, Triệu Vũ và Lý Nguyên Mậu đều có mặt. Lúc này, Trầm Nam mang Tô Tử Mặc đến, sau đó cũng đi tới bàn rồi ngồi xuống. Vẻ mặt Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh như thường, hắn chậm rãi đi vào đại sảnh, quét mắt qua đám người. Trong đại sảnh có tổng cộng mười bảy người, ngoại trừ Triệu Vũ, Lý Nguyên Mậu và Trầm Nam, những người còn lại đều là cao thủ Tiên Thiên, trong đó còn có Đường Minh Tuấn có danh xưng là'Đoạt phách kiếm' từng cùng Tô Tử Mặc giao thủ ở Trầm phủ. Trong mười bốn cao thủ Tiên Thiên, có bảy người có khí tức hùng hậu hơn Đường Minh Tuấn, trong đó khí tức của ba người là mạnh nhất! Không có gì bất ngờ thì trong bảy người này có bốn người là Tiên Thiên trung kỳ, ba người khác là Tiên Thiên hậu kỳ! Trong lòng Tô Tử Mặc khẽ thay đổi, đã hiểu rõ được thế cục. Triệu gia rõ ràng muốn dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, phế bỏ huynh đệ bọn họ đây, không khéo chính là Tô Hồng không ở nhà. "Muốn câu một cá lớn, không ngờ lại chỉ câu được một con tôm nhỏ, sớm biết thế thì chúng ta cũng không cần bày ra tình cảnh lớn như vậy." Triệu Vũ cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn Tô Tử Mặc. "Muội muội ta ở đâu ?" Tô Tử Mặc bình tĩnh hỏi, trong ngữ khí của hắn không nghe ra một chút run sợ nào. Triệu Vũ phất tay. Ở sau đại sảnh, hai nữ tử sóng vai đi ra, nói một cách chính xác thì một người bị một người khác cưỡng ép. Tô Tiểu Ngưng mặc váy dài màu xanh lá, tuổi vừa mới mười lăm, dáng người cũng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp không tì vết. Chỉ là, lúc này Tô Tiểu Ngưng rưng rưng nước mắt, nàng cố nén không để nước mắt rơi xuống, hé miệng nhìn Tô Tử Mặc nhưng không chịu nói một chữ. Tô Tử Mặc nhìn mà đau lòng. Qua nhiều năm như vậy, Tô Tử Mặc chưa từng thấy dáng vẻ uất ức như thế của muội muội! Lý Nguyên Mậu cười nói ra: "Người kia là muội muội ta tên là Lý Hương Đồng, xem ra nàng và Tô tiểu thư trò chuyện với nhau rất hợp." Nữ tử bên cạnh Tô Tiểu Ngưng mỉm cười, lôi kéo Tô Tiểu Ngưng ngồi xuống, trong kẽ ngón tay đung đưa một thanh chủy thủ sắc bén, ôn nhu nói: "Muội muội đừng khóc, ta tới giúp ngươi cắt móng tay một chút." Vừa nói, Lý Hương Đồng đã kéo lấy ngón tay run rẩy của Tô Tiểu Ngưng, chủy thủ nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay. "A... !" Lý Hương Đồng thở nhẹ một tiếng, chỉ thấy đầu ngón tay của Tô Tiểu Ngưng chảy ra một giọt máu, đỏ tươi chói mắt. "Muội muội, tay ngươi không nên run, vừa rồi may là ta cẩn thận, nếu không ngón tay này của ngươi đã bị cắt đứt rồi." Lý Hương Đồng vẫn đang cười khúc khích. Tô Tử Mặc không động đậy. Lý Hương Đồngnày cũng không phải nữ tử yếu đuối, nàng cũng là một cao thủ Hậu Thiên. Giữa Tô Tử Mặc và Lý Hương Đồng còn cách một cái bàn bát tiên, trên bàn có bốn cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, ba cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ ngồi đó, ngoài ra còn có bảy tên Tiên Thiên sơ kỳ đứng hai bên Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc căn bản không thể cứu người. " Được, rất tốt, rất tốt." Nhưng lúc này, một lão giả tầm năm mươi tuổi ngồi ở chính giữa bàn bát tiên chậm rãi vỗ tay, gật đầu nói: "Ngực có kinh lôi, mặt như bình hồ, ngươi cũng là một nhân tài. Vũ nhi, kẻ này cũng không phải con tôm, chỉ bằng phần tâm tính này, cũng đáng để chúng ta bày yến hội này." Triệu Vũ nhếch miệng. "Lão phu là Triệu Thừa Bình, bây giờ là gia chủ Triệu gia." Lão giả năm mươi tuổi này chỉ người ngồi bên tay trái rồi giới thiệu: "Vị này là Lý Hưng-gia chủ Lý gia, một vị này..." Triệu Thừa Bình vừa nhìn về phía bên phải, trầm giọng nói: "Vị này là Tằng Diệu Tằng đại hi ởThành Thương Lang, được người đời xưng là 'Bôn Lôi đao ', ba tháng trước, người chết ở dưới thương của Tô Hồng chính là sư đệ của Tằng đại hiệp." Ba vị này đều là Tiên Thiên hậu kỳ! Tô Tử Mặc vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi nói ra: "n oán giang hồ, không dính dáng đến người nhà, mấy vị thả người ra, Tô Tử Mặc ta sẽ đi cùng các ngươi." "Ha ha, ngươi mà đòi là người trong giang hồ, chẳng qua chỉ là một tên dân đen hạ đẳng!" Lý Nguyên Mậu cười mắng một tiếng. Triệu Vũ âm dương quái khí nói: "Đổi lấy Tô Hồng của ngươi đến trả đi, ngươi còn chưa đủ tư cách." "Ca, huynh đi mau..." Tô Tiểu Ngưng mới vừa nói được mấy chữ đã lập tức bị Lý Hương Đồng bịt miệng lại, nàng chỉ có thể ô ô kêu loạn, nước mắt không khống chế nổi đã tuôn rơi. Triệu Thừa Bình thở dài: "Lão phu vốn không muốn chấp nhặt cùng bọn tiểu bối các ngươi, sợ mất thân phận, bất đắc dĩ là Tô gia các ngươi quá phách lối." Trong mắt Tô Tử Mặc lóe lên vẻ giễu cợt, "Tranh đấu gia tộc, người nào mới đến Tô gia đều sẽ hỗ trợ, các ngươi làm những chuyện âm hiểm thế này, không sợ người khác cười sao?" "Ha ha!" Lý Hưng-gia chủ Lý gia cười to, lắc đầu nói: "Tiểu tử, ngươi còn quá ngây thơ, ngươi mới kiến thức được bao nhiêu hiểm ác trong chốn giang hồ chứ, những chuyện nàu chỉ là chuyện nhỏ." "Lý Hương Đồng là nữ nhi của ngươi?" Tô Tử Mặc hơi nhíu mày, đột nhiên hỏi một vấn đề nhìn như không liên quan gì. "Phải thì sao?" Lý Hưng hừ lạnh một tiếng. "Vậy thì nạp mạng cho ta đi!" Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên, giống như sấm sét đánh trên đất bằng, trong đại sảnh không ngừng vang lên tiếng vọng. Thanh âm chưa dứt, Tô Tử Mặc đã bước tới gần, Lê Thiên lực bộc phát ra, trong nháy mắt đã lật tung cả bàn bát tiên, thân bàn vỡ thành mấy mảnh. Quá nhanh! Không có ai ngờ được trong hoàn cảnh mà Tô Tử Mặc vốn tự thân khó đảm bảo lại còn dám ra tay. Mọi người ở đây ngoại trừ ba người Triệu Vũ, tất cả những người còn lại đều là cao thủ Tiên Thiên, phản ứng cực nhanh, tất cả đồng loạt rút binh khí ra, đâm tới Tô Tử Mặc, trong miệng nổi giận mắng: "Tiểu tử to gan!" Chỉ một thoáng, bốn phương tám hướng đều là đao quang kiếm ảnh, khí lạnh dày đặc đan xen. Tằng Diệu 'Bôn Lôi đao' trở tay rút đao, một hàn quang hiện lên chói mắt, đâm thẳng đến dưới xương sườn Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc làm như không thấy đao kiếm xung quanh, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lý Hưng, lật tay đánh ra một chưởng, một luồng khí tức vô cùng hung hãn bắn ra! Liệt Địa Chưởng! Dưới khí tức điên cuồng bén nhọn của Tô Tử Mặc, sắc mặt Lý Hưng đại biến, suy nghĩ đầu tiên là quay người đào tẩu. Kinh nghiệm hành tẩu trong giang hồ nhiều năm nói cho hắn ta biết, lúc này hắn ta quay đầu thì nhất định phải chết! Hai mắt Lý Hưng trợn trừng, hét lớn một tiếng, binh khí cũng không kịp rút ra, hai tay chồng lên nhau đỡ một chưởng kia. Một bên khác, một tay Triệu Thừa Bình cầm kiếm, mắt lộ sát ý, mũi kiếm run run đâm về phía hai mắt của Tô Tử Mặc. Triệu Thừa Bình đã sớm nghe nói Tô Tử Mặc có thân thể trải qua khổ luyện công phu, nhưng dù hắn có khổ luyện công phu tới mức nào, đều không luyện được ánh mắt. Răng rắc! Tiếng nứt xương vang lên, Lý Hưng kêu thảm một tiếng, hai tay của hắn ta đã bị một chưởng của Tô Tử Mặc bẻ gãy, xương gãy đâm xuyên máu thịt, lộ ra bên ngoài, khiến người khác nhìn thấy mà giật mình. Cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ lại không thể đỡ được một chiêu của Tô Tử Mặc! Đám người hoảng sợ biến sắc! Sau một chiêu Liệt Địa Chưởng, Tô Tử Mặc tiếp tục xông lên lên, một tay bóp chặt yết hầu của Lý Hưng, kéo hắn ta vào trong tay. Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc khẽ nghiêng về phía trước, sau đó mặc chocủa trường kiếm Triệu Thừa Bình đâm trúng gương mặt, tay trái rảnh rỗi mềm nhũn như là lưỡi trâu cuốn về phía trước! Triệu Thừa Bình đâm một kiếm này vào gò má của Tô Tử Mặc, chẳng những không đâm vào được, ngược lại gặp phải lực cản rất lớn, thân kiếm cũng phải uốn lượn. "Hí! Người này khổ luyện công phu gì mà mạnh như thế ?" Triệu Thừa Bình trong lòng rung động, thầm hô không ổn, thân hình nhanh chóng lùi về phía sau. Nhưng vào lúc này, bàn tay Tô Tử Mặc đã cuốn tới cánh tay chưa kịp thu về của Triệu Thừa Bình. Cuốn một cái, rung động, kéo một cái! Phốc phốc! Lọt vào trong tầm mắt mà máu thịt văng tung tóe, chỉ thấy cánh tay của Triệu Thừa Bình lại bị một chưởng Tô Tử Mặc đánh đến mức gân cốt vỡ vụn, sau đó mạnh mẽ dứt từ trên bờ vai xuống! Triệu Thừa Bình ngã ngược lại trên mặt đất, nhìn máu tươi phun ra từ chỗ cụt tay, trong mắt hắn ta mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, một tiếng gầm rú vang vọng trơi xanh vang lên. Ầm ầm ầm! Cùng lúc đó, đao kiếm xung quanh gần như đã đồng thời chém lên trên người Tô Tử Mặc, tất cả như đánh bại một mặt cao su đàn hồi, khiến đao kiếm bị bắn ngươc ra. Mặc dù quần áo trên người Tô Tử Mặc bị cắt thành mảnh vỡ, nhưng không có huyết quang chảy ra. Đao thương bất nhập ? Cao thủ Tiên Thiên cầm binh khí, cũng không có thể phá được phòng ngự của Tô Tử Mặc! Phốc! Nhưng vào lúc này, tiếng lợi khí đâm vào máu thịt đột ngột vang lên. Dưới xương sườ của Tô Tử Mặc, có một thanh đao đâm vào gần nửa đoạn, máu tươi trong nháy mắt thấm ra. Dù là Tô Tử Mặc hay Tằng Diệu đang cầm đao, đều rất kinh ngạc với chuyện này. Tô Tử Mặc không nghĩ tới, lại có người có thể phá vỡ phòng ngự của hắn. Tằng Diệu không ngờ một đao kia hoàn toàn không thể trực tiếp đâm chết Tô Tử Mặc, ngược lại bị kẹt ở đó, khó có tiến thêm. Sở dĩ Tằng Diệu chiếm được một danh hào 'Bôn Lôi đao ' trên giang hồ, cũng không phải là đao pháp của hắn ta cao minh thế nào, mà là do chuôi đao trong tay hắn ta có điểm đặc biệt, cực kỳ sắc bén, thổi tóc tóc đứt, chém sắt như chém bùn. Nhưng hắn ta không ngờ được Bôn Lôi đao đâm vào trong cơ thể Tô Tử Mặc, ngược lại giống như đâm trúng một khối đá cứng, lực cản càng lúc càng lớn, đến cuối cùng còn bị kẹt trong huyết nhục! Đây chính là điểm khủng bố của Tôi Thể Kinh. Tằng Diệu rút Bôn Lôi đao ra, rút lui mấy bước, không tiếp tục tiến công. Tô Tử Mặc vừa rồi đánh một quyển làm tay Triệu Thừa Bình gãy nát, cũng khiến trong lòng Tằng Diệu có kiêng kị. Huống chi, mặc dù một đao kia không thể khiến Tô Tử Mặc trọng thương, nhưng có thể khiến hắn bị thương, chậm rãi chiến đấu, Tô Tử Mặc nhất định không thể ra khỏi cánh cửa Triệu gia! "Dừng tay!" "Dừng tay!" Lý Hương Đồng và Tô Tử Mặc đồng thời phát ra tiếng. Từ khi Tô Tử Mặc ra tay đến bây giờ, chỉ tốn thời gian mấy hơi thở, cao thủ Hậu Thiên trong sân mới chạy tới cửa, lúc Lý Hương Đồng kịp phản ứng, phụ thân cảu nàng ta đã rơi vào trong tay Tô Tử Mặc. Lý Hương Đồng nắm chủy thủ, đặt ngang lên cổ của Tô Tiểu Ngưng, quát một tiếng: "Buông cha ta ra!" Tô Tử Mặc nắm chặt yết hầu Lý Hưng, lúc này hai tay Lý Hưng đã gãy rồi, hoàn toàn không có lực phản kháng, sắc mặt đã biến thành đỏ tía, trong miệng phát ra tiếng vang 'Ôi ôi '. "Ngươi thả muội muội ta, ta sẽ thả hắn." Tô Tử Mặc thản nhiên nói. Từ khi xác định thân phận của Lý Hưng, Tô Tử Mặc đã làm ra quyết định. Muốn trực tiếp cứu Tô Tiểu Ngưng sẽ rất khó, chỉ cần có một chút sai lầm, Tô Tiểu Ngưng sẽ hương tiêu ngọc vẫn, Tô Tử Mặc không dám đánh cược. Dùng thủ đoạn lôi đình bắt được Lý Hưng trước sẽ tương đối đơn giản. "Tô Tử Mặc, ngươi đừng bức ta, nếu tay ta run một chút, trên mặt muội muội sẽ có thêm một vết thương!" Lý Hương Đồng cầ chủy thủ mua trước mặt Tô Tiểu Ngưng. Tô Tử Mặc cười, lộ ra hàm răng trắng noãn đều tăm tắp. "Nếu ngươi dám động nàng một chút, ta giết sạch cả nhà Lý gia các ngươi." Ngữ khí của Tô Tử Mặc rất bình tĩnh, không giống như đang uy hiếp, mà lại giống như trần thuật một chuyện, lộ ra vẻ không thể nghi ngờ! Trong lòng Lý Hương Đồng run lên. Tô Tử Mặc dùng ngữ khí này, loại ánh mắt này, ngược lại khiến nàng cảm thấy bất an. Nàng không hề nghi ngờ năng lực của Tô Tử Mặc chút nào. Từ biểu hiện vừa rồi đến xem, một khi Tô Tử Mặc chạy thoát khỏi nơi đây, hai nhà Triệu, Lý sẽ không có một ngày yên tĩnh! Đây là một nhân vật càng khủng bố hơn Tô Hồng, cũng càng thêm hung ác. "Chúng ta rốt cuộc đã chọc phải ai ? Vì sao lại muốn trêu chọc hắn ?" Lý Hương Đồng hối hận.