"Không tốt!"
Bốn Luyện Khí sĩ ngồi hai bên Yến Vương vội đứng dậy, thần sắc đại biến.
Cực kỳ nguy hiểm!
Trong chớp mắt, thư sinh nhìn như nho nhã yếu đuối kia dường như đã biến thành người khác, khí tức trên người hắn khiến bốn vị Luyện Khí sĩ đều cảm thấy run sợ.
Luyện Khí sĩ còn như vậy, những người khác trong đại điện lại càng không chịu nổi, có một số quan văn trực tiếp bị dọa đến mức co quắp ngã ngồi trên mặt đất, mùi tanh hôi bốc lên.
"Ầm!"
Tô Tử Mặc đạp hai chân xuống đất, tạo ra một tiếng vang thật lớn, gạch vàng cũng vỡ thành mạnh vụn, mặt đất vỡ ra một khe hở lớn, phía dưới giống như Địa Ngục u ám, tản ra khí tức lạnh lẽo.
Cả tòa cung điện không ngừng rung động, bụi bặm rơi xuống, giống như muốn sụp xuống vậy, thanh thế doạ người!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, không có người nào dám tin tưởng chuyện này là một người gây nên.
Mà Tô Tử Mặc đã biến mất tại chỗ, thân hình như một thớt Thần Câu, bay thẳng về phía trước, gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Yến Vương.
Nhanh, quá nhanh!
Vị trí lúc đầu mà Tô Tử Mặc đứng cách Yến Vương ít nhất mười trượng, nhưng mọi người chỉ thấy hai mắt hoa lên, khoảng cách giữa Yến Vương và Tô Tử Mặc đã gần trong gang tấc.
Mà lúc này, bốn Luyện Khí sĩ bên cạnh Yến Vương cũng vừa mới lấy ra Linh khí từ trong túi trữ vật.
Song phương phản ứng hoàn toàn kém nhau hẳn một bậc!
Đến lúc này, đám người trong đại điện mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói khi nãy của Tô Tử Mặc.
Mặc dù hắn cùng cách Yến Vương mười trượng, nhưng đối với Tô Tử Mặc thì khoảng cách này chỉ là gang tấc.
Ở trong khoảng cách gang tấc này, dù ngươi có là quân vương của một nước, cũng không đánh lại một thất phu!
"Ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Yến Vương đã bị dọa sợ muốn vỡ mật, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau.
Tô Tử Mặc lạnh lùng vung tay đánh bay vương miện trên đỉnh đầu Yến Vương, khiến đầu tóc Yến Vương rối loạn rơi xuống, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Tô Tử Mặc tiến lên một bước, bàn tay vươn ra túm lấy tóc của Yến Vương, dùng sức xách lên!
"A!"
Yến Vương bị đau kêu lên một tiếng, da đầu của ông ta sắp bị Tô Tử Mặc kéo rớt xuống, trên trán đổ đầy mồ hôi, tay chân lạnh buốt.
"Phàm nhân, ngươi dám!"
"Nhanh thả Yến Vương xuống, nếu không ngươi nhất định phải chết!"
Bốn vị Luyện Khí sĩ có hai tên đang thao túng phi kiếm, còn có một người điều khiển một thanh trường đao, người cuối cùng điều khiển một chiếc luân bàn sắc bén.
Bốn kiện Linh khí chỉ có luân bàn kia là có Linh Văn, đây là hạ phẩm Linh khí, ba kiện khác đều là Ngụy linh khí, trôi nổi ở giữa không trung, nhằm tới chỗ yếu trên người Tô Tử Mặc, tùy thời động.
Tô Tử Mặc không thèm để ý tới mấy người này, chỉ túm chặt tóc Yến Vương đi vài bước về phía trước, sau đó trở tay rút trường đao ở sau lưng ra.
Xoạt!
Tiếng lưỡi đao sắc bén ra khỏi vang vọng trong đại điện, dư âm không ngừng, khiến người nghe thấy phải rùng mình.
Tô Tử Mặc cầm trường đao trong tay quét ngang rồi đặt lên cổ Yến Vương.
Thậm chí Yến Vương có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lưỡi đao này, chỉ một thoáng, mồ hôi trên người đã chảy đầy, lông tơ cũng dựng lên.
"Ta tên là Tô Tử Mặc, ngươi nhớ kỹ đấy." Tô Tử Mặc lên tiếng, tâm tình không hề chập chờn, khiến Yến Vương cảm thấy hốt hoảng.
"Tô Tử Mặc, ngươi cũng biết trong Vương thành có cấm quân và thủ vệ tới mười vạn người, lại thêm tông môn tu chân sau lưng ta, ngươi có chắp cánh cũng khó trốn!"
Dù sao Yến Vương cũng là quân vương một nước, trong thời khắc mạng sống như mành chỉ treo chuông này, ông ta cố gắng bình tĩnh lại, cố đè nỗi sợ hãi xuống, cắn răng nói: "Không bằng ta và ngươi làm giao dịch..."
"Ha ha."
Tô Tử Mặc nở nụ cười.
Nghe được tiếng cười này, trái tim Yến Vương dần dần chìm vào đáy cốc.
Ông ta hiểu được Tô Tử Mặc đã quyết!
"Hưu!"
Đúng lúc này, bên tai truyền Yến Vương đến tiếng xé gió của lợi khí, tốc độ cực nhanh.
"Có Luyện Khí sĩ xuất thủ!" Yến Vương mừng rỡ.
Chỉ cần Luyện Khí sĩ có thể dùng một kiếm giết chết Tô Tử Mặc, ông ta còn có một chút hi vọng sống.
Luyện Khí sĩ ra tay đứng sau lưng Tô Tử Mặc, khoảng cách giữa hai người quá gần, không đến một trượng.
Thanh phi kiếm này như một vệt sáng, trong nháy mắt, đã bay tới sau đầu Tô Tử Mặc.
Hai mắt ba vị Luyện Khí sĩ tỏa sáng.
Thấy thanh phi kiếm này sắp đâm vào sau đầu Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc cũng không quay đầu lại, giống như phía sau đầu hắn có mắt vậy, đột nhiên vung cánh tay ra sau đầu, nhìn có vẻ mềm mại không có lực, chỉ nhẹ nhàng chạm lên trên phi kiếm kia.
"Ừm ?"
Sắc mặt Luyện Khí sĩ ra tay thoáng đổi, phát hiện mình lại mất đi quyền khống chế phi kiếm.
Luyện Khí sĩ điều khiển phi kiếm là lợi dụng linh khí của mình quấn trên phi kiếm, dùng như cánh tay của bản thân, có thể công có thể thủ.
Nhưng lực lượng của Ngưu Thiệt Quyển Nhận bộc phát ra mạnh bao nhiêu ?
Cuốn lên một phát, linh khí trên phi kiếm này trong nháy mắt đã bị đánh xơ xác.
Tô Tử Mặc trở tay quăng ra!
Phốc!
Phi kiếm bắn ngược về xuyên qua ngực của Luyện Khí sĩ kia, phi kiếm còn kéo theo một dải huyết quang, thế bay không giảm, hung hăng cắm vào trên vách tường đại điện, thân kiếm dính máu không ngừng run rẩy.
Toàn bộ quá trình miêu tả rất chậm chạp, kì thực xảy ra lại rất cực nhanh.
Từ khi Luyện Khí sĩ ra tay, đến lúc hắn bị phi kiếm đâm xuyên, thời gian không đến một hơi thở!
Vẻ mặt người này ngơ ngác ngốc trệ, trong mắt đều là vẻ khó có thể tin, cúi đầu nhìn ngực mình đang ào ào chảy máu kia, ánh mắt tan rã, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
"Tê!"
Ba Luyện Khí sĩ còn sống sót kia hít một hơi khí lạnh, theo bản năng đều rút lui mấy bước, cố gắng kéo dài khoảng cách cùng Tô Tử Mặc.
Vừa rồi Tô Tử Mặc đánh một kiếm kia nếu ném về một trong số bọn hắn thì bọn hắn cũng không thể tránh thoát.
Tốc độ một kiếm kia đã hoàn toàn vượt qua phản ứng của bọn hắn.
"Nhanh đi thông báo cho Lưu sư huynh đến trợ giúp!"
Trong ba người có một Luyện Khí sĩ sợ hãi, vội vã chạy về phía sau đại điện, trong nháy mắt đã biến mất không thấy thân ảnh.
Thời gian mấy hơi thở này đối với Yến Vương lại dài dằng dặc như một trăm năm vậy.
Thất bại!
Ngay cả Luyện Khí sĩ ra tay cũng thất bại.
Trường đao trên cổ của Yến Vương chưa từng rời đi.
Tô Tử Mặc nhẹ cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Yến Vương: "Triệu Thiên, ngươi biết không, từ thời điểm ta bước vào cung điện này thì ngươi đã là một người chết. Ta nói muốn giết ngươi, thì không có kẻ nào có thể cứu ngươi."
Bên trong đại điện trống trải lặng ngắt như tờ!
Giống như tất cả mọi người đều bị khí thế của một người chấn nhiếp, tất cả đều câm như hến.
Giọng nói của Tô Tử Mặc không lớn, rất nhẹ, rất yếu, rất bình tĩnh, giống chỉ đang nói chuyện phiếm cùng Yến Vương, nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được, phía sau giọng nói này là sát ý làm lòng người run rẩy!
Yến Vươngbị dọa đến mức toàn thân run rẩy, răng va vào nhau, một dòng nước nóng từ hạ thể chảy ra, mùi tanh bốc lên.
"Triệu Thiên, không cần sợ hãi, chỉ một đao, sẽ không đau."
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lùng, nói ra: "Ta tiễn ngươi lên đường, xuống dưới bồi tội với cha mẹ ta đi!"
Phốc phốc!
Huyết quang lóe lên, đầu của Yến Vương đã bị Tô Tử Mặc chặt xuống, xách trong tay.
Yến Vương đến chết vẫn trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, trên thực tế, dù không có một đao kia của Tô Tử Mặc, Yến Vương cũng chết vì sợ rồi.
Một kẻ sống sờ sờ lại bị hù chết!
Máu tươi phun ra ngoài, bắn tung toé trên gương mặt, Tô Tử Mặc không hay biết.
Vụt vụt vụt!
Bên ngoài cung điện, truyền đến tiếng bước chân nặng nề, cấm quân của Yến Vương đã đuổi tới.
Tô Tử Mặc buộc đầu Yến Vương vào bên hông, nhìn khắp bốn phía, trong tay cầm trường đao, sát khí đằng đằng lạnh giọng nói: "Yến Vương đã chết, kẻ nào ngăn ta, giết không tha!"