Chương 10: Sửa chữa bức bức tường bên ngoài (2)

Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một

Bát Nguyệt Hoàng 01-11-2024 00:13:00

Bên kia thị trấn, Lưu Ninh và những người khác cũng chui ra khỏi lều! So với Từ Hành, chất lượng giấc ngủ của bốn người Lưu Ninh dường như không được như tưởng tượng, ai cũng có quầng thâm mắt lớn. "Anh Lưu, nơi quỷ quái này tuyệt thật!" Hà Sơn nhếch mép, không kiềm được nên mở miệng phàn nàn. Tối qua bọn họ vốn dĩ không ngủ được. Mấy người thay phiên nhau nhóm lửa trại, nhiệt độ thì không có vấn đề gì nhưng tiếng gió rít thực sự rất khó chịu. "Được rồi, lát nữa chúng ta ăn chút gì đó rồi cũng đi dọn dẹp một khu đổ nát. Giống như Từ Hành, chúng ta cũng dựng lều ở góc tường! Nếu không thì tối nay lại mất ngủ mất." Lưu Ninh đau khổ xoa xoa vùng giữa hai lông mày. Ông ta cũng không ngờ gió Tây Bắc vào ban đêm lại như vậy. Trước đó, để thuận tiện, bọn họ dựng lều ở phía sau một khu đổ nát, mặc dù bằng phẳng nhưng ba mặt đều không có gì che chắn, đặc biệt là đến nửa đêm, một cơn gió thổi qua thôi cũng cảm giác như cả chiếc lều sắp bị nhổ bật gốc luôn. Vốn dĩ không ngủ được! "Dọn dẹp một khu đổ nát? Anh Lưu, vậy thì... Vậy thì Từ Hành bên kia thì sao?" Nghe thấy sự sắp xếp, Hà Sơn sửng sốt. Theo kế hoạch, từ sáng nay trở đi, mấy người bọn họ phải theo dõi từng cử động của Từ Hành, cho đến khi không trụ nổi mới rời khỏi thị trấn. "Không sao đâu, đợi chúng ta dọn dẹp xong một khu đổ nát rồi qua đó theo dõi cũng không muộn! Hôm qua một mình Từ Hành dùng nửa buổi chiều đã làm xong một cái, bốn chúng ta ước chừng hai tiếng là xong thôi!" Lưu Ninh phất tay. Ông ta thực sự chịu hết nổi cái cảm giác tiếng gió không ngừng vù vù bên tai rồi, nếu tối nay vẫn như vậy thì ông ta thực sự sẽ phát điên mất. "Hai tiếng à? Vậy cũng được! Nếu vì đồ ăn thì hôm nay Từ Hành vẫn có thể tiếp tục chịu đựng! Có lẽ hai ba ngày sau mới suy sụp!" Nghĩ một lúc, Hà Sơn thấy lời Lưu Ninh nói cũng có lý. Hai tiếng đúng là không ảnh hưởng gì mấy. "Hay là ở đây đi!" Mấy phút sau, Lưu Ninh đi dạo xung quanh một phen, chọn trúng một bức tường đổ nát trông rất dày dặn. "Được! Anh Lưu, vậy tôi đi lấy xẻng công binh!" Hà Sơn lập tức đáp lại. Hắn ta cũng cảm thấy khu đổ nát này cũng không tệ, bốn người dọn dẹp cùng nhau trong vòng hai tiếng thì cũng không thành vấn đề. "Được!"... Với diện tích gần mười triệu km vuông, Hạ quốc có rất nhiều đô thị phồn hoa, nhất là khu vực duyên hải. Đứng đầu trong số đó là Hải thị, cũng là một đô thị lớn trên quốc tế. Mười giờ sáng, khi rất nhiều người lao động nhập cư vẫn đang làm việc vất vả để kiếm cơm. Thì tại Nhị Hoàn, một nhà hàng bàn xoay trên toà nhà siêu cao. Một cô gái tóc dài đến vai, mặc quần jean màu lam nhạt, dung mạo xinh đẹp đến không tả nổi, đang thất thần nhìn tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ. Đối diện cô còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc vô cùng thời thượng. "Cậu muốn từ chức rồi đi phượt đến Đại Tây Bắc à? Tố Tố, có phải cậu bị sốt rồi không? Nói sảng cái gì thế!" Một lát sau, cô gái thời thượng trừng mắt, vươn tay muốn sờ trán đối phương. "Tớ không phát sốt, tớ đang rất nghiêm túc!" Cô gái được gọi là Tố Tố trừng mắt với cô nàng thời thượng, rồi lập tức đẩy bàn tay mảnh khảnh sắp chạm đến trán mình. "Vì sao? Có người trong đơn vị bắt nạt cậu à?" Cô nàng thời thượng không nhịn được, bèn hỏi lại. Người đẹp ngồi trước mặt cô ấy có nhũ danh là Tần Tố Tố, còn tên thật là Tần Tử Quân, năm nay 25 tuổi, là giảng viên trẻ tuổi nhất đại học Giao thông Ma Đô. Cô ấy chỉ cần viết thêm mấy bài báo cáo về SCI (cổ phiếu), là hoàn toàn đủ tư cách để phấn đấu trở thành phó giáo sư trẻ tuổi nhất rồi. "Không phải!" Tần Tố Tố lắc đầu. "Vậy thì vì sao? Đại học Giao Thông Ma Đô là một trong những trường đại học tốt nhất ở Hạ quốc, rất nhiều tiến sĩ từ các trường đại học danh tiếng bên nước ngoài muốn vào đó mà cũng không được đấy." Cô gái thời thượng giận dữ liếc nhìn Tần Tố Tố. "Viện Viện, cậu không biết chuyện này đâu. Dù sao đi nữa, tớ cảm thấy nếu như mình tiếp tục ở lại Ma Đô, thì thực sự sẽ phát điên mất." Tần Tố Tố muốn nói lại thôi. Cô nàng thời thượng ngồi đối diện tên là Lý Viện, là bạn học cấp ba kiêm bạn thân nhất của Tần Tố Tố. "Có chuyện gì vậy? Cậu muốn tớ tức chết à! Giữa cậu với tớ mà còn giấu giếm cái gì, nếu như cậu thật sự có chuyện thì cứ nói ra đi! Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết, không phải là được rồi sao?" Lý Viện càng thêm sốt ruột. "Nó..." Tần Tố Tố thở sâu một hơi, do dự một chút rồi cuối cùng không tiếp tục giấu giếm nữa. "Viện Viện, cậu không biết đó thôi, cha mẹ tớ chưa được sự đồng ý của tớ, mà đã sắp xếp một mối hôn sự cho tớ rồi!" "Cái gì? Đính hôn?" Lý Viện đột nhiên lớn giọng, khiến các thực khách khác trong nhà hàng bàn xoay đều quay đầu nhìn về phía này. Sau khi bình tĩnh trở lại, Lý Viện cũng nhận ra chính mình vừa rồi quá ồn ào, thế nên lập tức vội vàng hạ giọng. "Tố Tố, cậu nói thật hay đùa vậy? Đây là thời đại nào rồi, vậy mà chuyện này còn xảy ra sao? Bác trai với bác gái cũng đều là phần tử trí thức, sao lại có thể hành xử như thế?" "Thật đấy!" Tần Tố Tố quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt mỹ mạo lộ rõ vẻ miễn cưỡng.