Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một
Bát Nguyệt Hoàng01-11-2024 00:16:27
"Lãnh đạo, tiểu trấn Băng Hồ chỉ có một người dân thường trú thôi, chúng ta vì cậu ta mà lập hẳn một thôn theo biên chế như vậy thì có hơi quá hay không? Nhân khẩu ở đó còn không đủ để thành lập uỷ ban thôn nữa." Quay về hiện tại, Lỗ Lệ vội vàng hỏi lại.
Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra sự sốt ruột và không hài lòng của bà ta.
Đáng tiếc, lãnh đạo không để tâm đến nỗi lo lắng và suy nghĩ của bà ta, giọng nói trong điện thoại nhanh chóng lại truyền đến: "Vậy cô nói xem phải làm sao? Theo quy định thì là như vậy! Tiểu trấn Băng Hồ cách huyện thành khoảng 150km, cũng không thích hợp sáp nhận với đến khu vực khác."
Dựa vào giọng điệu quả quyết của lãnh đạo, liền thấy được ông ấy đã hạ quyết tâm rồi.
Lỗ Lệ cũng không nghĩ ngợi nhiều được, bà ta lập tức nói ra khó khăn của mình.
"Nhưng xin thưa lãnh đạo, năm nay tôi đảm nhiệm nhiệm vụ xóa đói giảm nghèo của năm thôn nhỏ, hơn nữa còn phải theo dõi từng dự án do cấp trên sắp xếp, cho nên tôi thực sự không có thời gian đến tiểu trấn Băng Hồ."
"Ý cô là cô không muốn thành lập thôn này hay sao?" Lãnh đạo huyện là người nhạy bén, nên lập tức nghe ra ý tứ của Lỗ Lệ.
"Xin thưa lãnh đạo, tôi không phải là không muốn, nhưng tôi cảm thấy vì một thôn của một người này mà ảnh hưởng đến công tác xóa đói giảm nghèo của các nhóm thôn khác thì có vẻ không được hợp lý lắm. Ngài cũng biết đấy, nhiệm vụ đánh giá năm nay đặc biệt nặng nề! Hơn nữa, các nhóm thôn mà tôi phụ trách là nhóm chủ lực của cơ quan phường phố Nam, nếu như..." Lỗ Lệ lập tức đáp lại.
Nếu là bình thường, thì bà ta chắc chắn không thể nói chuyện với lãnh đạo như vậy, nhưng khi nghĩ đến nơi trấn Băng Hồ đó, thì dù có đắc tội với lãnh đạo một lần cũng đáng!
Có lẽ vì bị lay động bởi lời nói của Lỗ Lệ, hoặc vì đã cân nhắc đến điều gì đó, sau một hồi im lặng, người ở đầu dây bên kia nói tiếp: "Thế à? Vậy trong văn phòng của các cô, ai là người phụ trách ít thôn nhất?"
"Thưa lãnh đạo, trong văn phòng về cơ bản thì đều như nhau! À đúng rồi, còn lại mỗi Tiểu Lý." Lỗ Lệ nói xong, thì liếc nhìn Lý Mai đối diện.
"Tiểu Lý? Cô ấy mới đến đơn vị chưa được bao lâu, còn nhiều việc chưa quen." Người bên kia điện thoại có chút do dự.
"Thưa lãnh đạo, khả năng học tập của Tiểu Lý rất mạnh, đã có thể xử lý được rất nhiều việc rồi ạ, ngoài ra, tôi thấy để cô ấy phụ trách một thôn như vậy để rèn luyện cũng khá tốt." Lỗ Lệ lập tức nói tiếp.
Năm nay, Lý Mai mới được điều đến cơ quan phường phố Nam, cô vẫn luôn làm trợ lý cho bà ta và vẫn đang trong quá trình học tập, chưa chính thức bắt đầu phụ trách thôn.
"Ồ, nếu như vậy cũng được! Vậy thì giao thôn Băng Hồ này cho Tiểu Lý! Nhưng Tiểu Lý mới đến, còn chưa có kinh nghiệm, cô phải hỗ trợ cô ấy lập hồ sơ cho thôn này. Phải biết, tuy rằng thôn nhỏ nhưng phải đầy đủ mọi thứ, không được qua loa." Một lúc sau, giọng nói của lãnh đạo lập tức truyền đến.
"Thưa lãnh đạo, ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa!"
Nghe lãnh đạo đồng ý, Lỗ Lệ lập tức cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể trút được một gánh nặng lớn vậy.
"Được, còn chuyện gì nữa không?"
"Không còn nữa, thưa lãnh đạo!"
"Vậy thì tạm thời như vậy đi!"
Gác máy xong, Lỗ Lệ cũng không nói nhảm, càng không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Lý Mai ở phía đối diện, mà mở lời nói thắng: "Tiểu Lý, cô cũng đã nghe thấy sự sắp xếp của lãnh đạo rồi! Tiếp theo, cô sẽ phụ trách thôn Băng Hồ đó. Một lát nữa, tôi sẽ đưa cô đi lập hồ sơ trước, tại mục cán bộ cao cấp của thôn, thì cô trước tiên cứ điền tên là Từ Tân Sinh."
"Chị Lỗ... Em... Em... Vậy thì em đi lấy biểu mẫu sau vậy." Lý Mai muốn nói lại thôi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Lúc này, cô rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là chốn giang hồ nơi công sở, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ có thể vừa trả lời nhỏ nhẹ vừa gật đầu.
"Ừm, thực ra tiểu trấn Băng Hồ cũng không đáng sợ như tưởng tượng đâu, chỉ là một thôn có một người thôi, cô mang theo lều cắm trại đến đó ở hai ngày là xong việc rồi về. Trước tiên, cô cứ chịu thiệt thòi một chút, sau này chắc chắn sẽ phân cho cô một điểm đến tốt hơn." Nói xong, Lỗ Lệ đứng dậy đi đến một văn phòng khác, có cảm giác như rất sợ chuyện này lại đổ lên đầu mình.
"Được rồi. Đợi tôi chuẩn bị xong hết các tài liệu ở đây, thì sẽ đến tiểu trấn Băng Hồ một chuyến vậy."
Nghe nói còn phải mang theo lều cắm trại, thì Lý Mai cứng đờ cả người, thoáng hiện vẻ sợ hãi trong mắt, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng nhanh chóng đi theo.
Bây giờ cô chỉ là một người mới, căn bản không có quyền từ chối và lựa chọn!