Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan
Diệp Nịnh Manh05-11-2024 14:22:12
Gương mặt Ngô Quốc Trụ âm trầm: "Yên Yên, đừng lại náo loạn, con ngay cả trưởng bối đều đánh, thật sự quá kỳ cục, đây đều là anh trai và chị gái của con, bọn họ..."
"Cha vì một đám con hoang, ngay cả con gái ruột của mình đều từ bỏ sao?"
Miệng Mạnh Phất Yên như súng máy:
"Cũng phải thôi, cha đã sớm không cần con nữa. Sáng hôm nay con mới biết được mẹ kế lén đăng ký cho con xuống nông thôn, mục đích chính là vì nhường công việc của con cho Ngô Thừa Nghiệp. Con không đồng ý, cả nhà hợp nhau lại đánh con."
"Đám con hoang này, có phải là do cha và người phụ nữ không biết xấu hổ kia sinh hay không?"
"Câm miệng!" Ngô Quốc Trụ kinh hãi.
Mạnh Phất Yên cười mỉa nói:
"Làm sao vậy? Trương Quế Lan không gả chồng, lại liên tục sinh ba con trai, đừng nói là bà ta kết hôn ở nơi khác bị đuổi về, ai biết bà ta có kết hôn ở bên ngoài hay không?"
"Cha cưới mẹ kế thì thôi, đâu thể đón con của chị gái nhà mẹ đẻ mẹ kế về ở cùng như thế? Mặt của mấy đứa con này đều rất giống cha, có phải là con ruột của cha hay không?"
"Mạnh Phất Yên, con câm miệng, cha là cha con, con bôi nhọ cha ruột của mình như vậy ư? Không tôn trọng trưởng bối, cha thấy là lúc trước đối xử với con quá tốt, mới chiều hư con, còn không buông anh hai con ra."
"Con không tôn trọng trưởng bối ư? Con thấy là cha vong ân phụ nghĩa mới đúng!" Lúc này Mạnh Phất Yên cũng không phải là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, không sợ Ngô Quốc Trụ chút nào.
"Rõ ràng là con có công việc, cán sự văn phòng đấy, một tháng tiền lương bảy mươi tệ. Mẹ dùng mệnh đổi lấy công việc này cho con, con căn bản là không nằm trong danh sách xuống nông thôn, mẹ kế lại dám lén đăng ký cho con, vì nhường công việc tốt như vậy cho tên phế vật Ngô Thừa Nghiệp. Cha biết được chuyện này xong chẳng những không bảo vệ con, trái lại còn giúp cả nhà đánh con, cha không phải vong ân bội nghĩa thì là gì? Cha đừng quên, không có Mạnh gia, cha sẽ có được ngày hôm nay ư?"
Gương mặt của Ngô Quốc Trụ lập tức âm trầm đáng sợ, ông ta ghét nhất là thái độ cao cao tại thượng của Mạnh gia.
Có tiền rất ghê gớm sao?
Có tiền thì có thể cao cao tại thượng sao?
Hiện giờ những người này đều đã chết, mọi thứ của Mạnh gia đều là của ông ta.
"Con câm miệng, Mạnh Phất Yên, xuống nông thôn là chính sách của quốc gia, cha đưa con xuống nông thôn là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, chi viện xây dựng nông thôn. Con ở thành phố hưởng phúc nhiều năm như vậy, đi làm chút cống hiến thì làm sao? Sao con không có chút giác ngộ này như vậy?"
Khóe miệng Mạnh Phất Yên hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn ông ta với vẻ hài hước, không nói chuyện, bởi vì mục đích đã đạt được.
Nói lại hoang đường cũng vô dụng, lúc này cũng không phải là mấy năm ban đầu kia, năm 70 mọi người đã biết xuống nông thôn khổ thế nào, nói lại dễ nghe, mọi người đều hiểu trong chuyện này là có ý gì.
Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn Ngô Quốc Trụ đều thay đổi.
Xuống nông thôn khổ tới mức nào có ai không biết?
Công việc của Mạnh Phất Yên tốt như thế, rõ ràng là mẹ kế luyến tiếc cháu ngoại của mình xuống nông thôn, cho nên đưa Mạnh Phất Yên đi.
Vừa vặn để Ngô Thừa Nghiệp thay Mạnh Phất Yên làm việc, công việc của Mạnh Phất Yên khiến người ta đỏ mắt cỡ nào!
Nếu chuyện này là con gái nhà bọn họ bị tính kế, bọn họ sẽ liều mạng với người đó.
Kết quả Ngô Quốc Trụ lại như thế.