Bên cạnh vang lên tiếng của Tôn quản sự, hắn đã bước tới, thuận theo ánh mắt của Phương Nguyên nhìn qua liền đoán được tâm tư của hắn, nhịn không được thở dài, nói: "Có phải nhìn tiến độ tu hành của đệ tử Tiên môn người ta mà hâm mộ hay không..."
"Chênh lệch rõ ràng lớn như vậy sao?"
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nhịn không được mở miệng.
"Về sau sẽ còn lớn hơn nữa!"
Tôn quản sự vỗ bả vai Phương Nguyên, thở dài: "Phương sư đệ à, thời điểm ngươi vừa mới vào Tiên môn ta đã muốn nói cho ngươi biết. Lúc trước nhìn ngươi khí thế mười phần cho nên cho ngươi phấn đấu cũng tốt. Ta khuyên ngươi còn sống dù sao cũng phải có một cái mục tiêu mà tiến tới, như ta đây bữa cơm tối không có một bầu rượu cùng nửa cân thịt heo thì ta chịu không nổi... Bất quá ngươi nỗ lực nhiều như vậy không phải là biện pháp tốt nhất. Sư huynh ta tuy rằng không muốn đả kích ngươi nhưng nên nói cho ngươi hai câu này, xuất phát từ nội tâm của ta mà nói thì mặc dù Thanh Dương tông chúng ta có quy củ tạp dịch đệ tử có cơ hội trở thành đệ tử Tiên môn, nhưng theo ta được biết hơn ba trăm năm qua không có vị tạp dịch nào chính thức thành công..."
"Tại sao?"
Nội tâm Phương Nguyên quả thực có chút kinh ngạc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tôn quản sự.
"Bởi vì tu hành không phải là chuyện đơn giản như vậy..."
Tôn quản sự cười khổ nói: "Tu hành chính là nghịch thiên mà đi, từng bước hung hiểm, cẩn thận từng bước, hơi không cẩn thận liền tẩu hỏa nhập ma, kết cục thân tử đạo tiêu. Người ta là đệ tử chính thức của Tiên môn, không chỉ có tài nguyên sung túc mà càng mỗi một bước trên con đường tu hành đều có sư tôn chỉ điểm, thậm chí trực tiếp ra tay giúp bọn hắn vượt qua cửa ải khó, người bình thường tu hành chăm chỉ gặp phải một vấn đề liền kẹt ở đó cẩn thận từng li từng tí không dám tiến thêm, trong khi người ta có thể vượt qua dễ dàng không nguy hiểm, hiệu suất này ngươi có thể so bì được không?"
"Đúng vậy, nếu ta có sư tôn chỉ điểm sẽ không như bây giờ, chần chừ chưa dám trùng kích mấy cái khiếu nữa..."
Phương Nguyên ngơ ngác một hồi, nghĩ tới hôm nay trên con đường tu hành bản thân gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải, trong nội tâm cũng có chút trầm xuống.
"Hiện tại ngươi kém so với bọn hắn một bước, tương lai sẽ kém càng ngày càng xa đấy, Luyện Khí tầng một chỉ là bắt đầu, chênh lệch này cũng nhỏ, càng về sau ngươi sẽ hiểu. Vì vậy nhanh chóng hồi tâm chuyển ý đi, đừng để bản thân mỏi mệt như vậy..."
Tôn quản sự dứt lời, nuối tiếc vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, quay người đi vào Tàng Kinh Điện phân công công việc.
"Chẳng lẽ thật sự không có hy vọng sao?"
Phương Nguyên trầm mặc một hồi cũng vào Tàng Kinh Điện, chỉ là trong lòng có chút loạn.
Một tháng nay hắn chưa bao giờ đình chỉ cần cù tu hành, một khắc cũng không lười biếng, lại không nghĩ rằng đã bị những đồng môn kia kéo xuống nhiều như vậy, so sánh với Chu Thanh Việt tư chất rất bình thường cũng đã vượt qua bản thân.
Vậy Kỳ Khiếu Phong thì sao?
Lữ Tâm Dao thì sao?
Trong nhất thời hắn có chút chịu không nổi nữa.
Hắn dù sao cũng còn là thiếu niên, bình thường tâm cảnh tuy vững vàng, trong lòng lại cảm thấy vô cùng không cam lòng...
Trong lúc làm việc, Phương Nguyên trầm mặc không nói một lời mà làm việc, trong đầu vẫn luôn nhớ tới Chu Thanh Việt cùng mấy người khác ở đằng kia vui vẻ trò chuyện, hắn vốn cho là tâm cảnh mình đã rất bình thản rồi, hôm nay lại càng thêm hỗn loạn!
Đối với hắn mà nói đây là lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được vận mệnh đã thay đổi cuộc đời của mình!
Hiện tại hắn cái gì cũng không muốn, chỉ muốn chạy đi thật xa không muốn nghĩ gì nữa.
"Phương sư đệ có chút gì đó không đúng à nha..."
"Vừa mới nhìn thấy chút ít đệ tử Tiên môn, hắn hình như hâm mộ sự lợi hại của bọn họ rồi..."
"Hứ, ai mà không hâm mộ đệ tử Tiên môn. Hắn chủ yếu là có chút không cam lòng mà thôi, phải biết rằng Phương sư đệ đã từng đứng đầu Tiên bảng, chỉ là do Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ cho nên lúc này mới bị loại. Bằng không mà nói hiện tại hắn chính là đệ tử chân truyền!"
"Trước kia là trước kia, hiện tại hắn là tạp dịch, còn không cam chịu số phận mà đi suy nghĩ làm gì, đúng là tự chuốc lấy khổ..."
Những đệ tử tạp dịch khác cũng nhìn ra trong nội tâm Phương Nguyên bị đè nén, đều âm thầm nở nụ cười. Bọn hắn ở trong Tiên môn lâu rồi, cách làm người làm việc đều rất láu cá, không muốn làm công việc vất vả, thấy Phương Nguyên chịu khó liền dứt khoát nhường cho hắn, ngồi ở một bên trò chuyện trên trời dưới đất, mà Phương Nguyên cũng không quan tâm, chỉ chui đầu vào giá sách ở giữa sửa sang cũng không ngẩng đầu lên, giống như là muốn quên đi hết.
Không biết qua bao lâu, hắn đã cảm giác hai tay mình đều có chút mỏi nhừ thì mới chậm rãi ngừng lại..
Lúc này hắn đã tiến vào một chỗ khá sâu bên trong Tàng Kinh điện, tất cả chung quanh đều là các giá sách cao to, ngay cả tiếng nói chuyện của mấy vị đệ tử tạp dịch khác đều bị che khuất mất, giống như là trốn vào sâu trong rừng không có một bóng người, một chút tiếng động cũng không nghe được, yên tĩnh như một phần mộ.
Phương Nguyên kinh ngạc một lúc, mới dựa vào giá sách ngồi xuống, trong lòng có chút cô đơn.
Chênh lệch giữa tạp dịch cùng đệ tử chính thức với nhau quá xa rồi...
Ngắn ngủn một tháng, tu vi liền bị người ta vượt qua nhiều như vậy, tương lai thì sao đây?
Bản thân đã từng vô cùng hăng hái muốn một lần nữa có thể đoạt lại vị trí đầu bảng, nhưng thật sự có thể sao?
Tâm tình vô cùng lộn xộn cùng ảo não, công sức hắn giữ vững bình tĩnh một tháng nay trong nháy mắt phá vỡ một phát không thể vãn hồi.
"Aaa ông trời, ngươi thật sự là đang đùa với ta?"
Cũng không biết đã trầm mặc bao lâu, Phương Nguyên nhịn không được tự nở nụ cười giễu bản thân.
Hắn lười biếng đứng dậy, tiện tay đem một quyển sách trên giá sách bên cạnh rút ra, nhắm về phía trước, động tác giống như chuẩn bị ném ra, phảng phất là muốn ném vào mặt ông trời vô hình mà lúc nào cũng quấy rối cuộc đời hắn đến bây giờ đã rất thảm rồi, cũng để phát tiết lửa giận trong lòng...
Bất quá cũng vào lúc này, hắn đột nhiên ngây ngốc một chút không có cầm sách trong tay ném ra, mà lại để trước mặt.
Mượn ánh sáng lờ mờ, hắn nhìn rõ ràng bốn chữ to: Đạo Nguyên Chân Giải!