Dường như thật là trùng hợp, ở trong thời khắc bóng đêm bao phủ, trong lúc tâm tình Phương Nguyên vô cùng thất lạc thì hắn lại thấy được quyển sách này!
Nhất thời hắn liền giật mình, nội tâm đột nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.
Nếu không có chuyện trong mười năm trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài tu tập « Đạo Nguyên Chân Giải », hắn cũng sẽ không vì một cuốn « Đạo Nguyên Chân Giải » mà lại không đọc lướt qua các môn học vấn khác, để rơi vào kết cục như bây giờ?
Nếu không phải vì « Đạo Nguyên Chân Giải » được chứng minh là giả, hắn bây giờ sẽ vẫn còn đứng đầu Giáp Tử Bảng danh chấn bảy quận Việt Quốc, làm sao mà có khả năng đến tiên môn làm một tên tạp dịch nho nhỏ?
Từ đầu tới cuối hết thảy đều bởi vì cuốn « Đạo Nguyên Chân Giải » này!
Theo lẽ thường thì hắn hẳn phải vô cùng hận quyển sách này, thế nhưng trong lúc này lại thấy được « Đạo Nguyên Chân Giải » một lần nữa thì tâm tình lại càng thêm phức tạp!
Dù sao đây là thứ mà mình đã dùng hết thảy tâm huyết mà nghiên cứu trong suốt thời gian mười năm!
Trong mười năm này, nó là tồn tại quan trọng nhất, vượt qua tất cả trong cuộc đời của mình!
Có thể nói, không cần biết nó là thật hay giả thì hắn đều khắc sâu nó vào trong lòng mình như huyết mạch trong cơ thể!
Đạo Nguyên Chân Giải từng lưu truyền rộng rãi ở trong Thanh Dương tông, thậm chí ngũ đại tiên môn bên trong Việt quốc. Cho nên có thể phát hiện kinh văn này trong Tàng Kinh điện cũng thật sự không có gì lạ. Chỉ bất quá, lúc này bộ kinh văn trên tay Phương Nguyên lại tựa hồ có chút khác biệt...
Chất liệu của bộ Đạo Nguyên Chân Giải này vô cùng hiếm thấy, giống như lụa mà không phải lụa, giống như da mà không phải da, chữ ở phía trên đều đã có vẻ hơi mơ hồ không rõ, bìa cũng có chút tổn hại, phía trên còn dính một vết bẩn đen sì, không biết có phải vết máu khô hay không.
Nhất là tại góc dưới bên trái ở tờ thứ nhất của bộ kinh văn này, Phương Nguyên thấy được một cái pháp ấn màu xám, càng làm cho hắn nao nao.
Bộ kinh văn này được in lên pháp ấn nghĩa là nó đã từng là vật sở hữu tư nhân của một ai đó, mà người kia tất nhiên cực kỳ coi trọng bộ kinh văn này. Mà pháp ấn mang màu xám có nghĩa là chủ nhân của nó đã chết, thậm chí trong pháp ấn kia còn có bốn chữ...
"Thanh Dương cố tu!"
Thần sắc của Phương Nguyên lập tức mang vẻ hơi phức tạp: "Hẳn đây chính là bản gốc lúc trước mà Thái Thượng trưởng lão của Thanh Dương tông lấy được?"
Bị « Đạo Nguyên Chân Giải » hại thành bộ dáng như vậy, sau khi vào tiên môn, mặc dù Phương Nguyên không muốn suy nghĩ về chuyện này, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe nói một chút tin đồn liên quan tới bộ « Đạo Nguyên Chân Giải » này, cũng biết được khúc chiết thị phi suốt mấy trăm năm qua của nó...
Từ một ngàn năm trước, sau khi những cao thủ đỉnh giai của các mạch tụ họp lại tạo ra « Đạo Nguyên Chân Giải », các môn phái đều cất công lùng sục nó. Thế nhưng khi nó xuất thế thì lại xuất hiện hơn một trăm bản, lập tức khiến cho giới tu hành đại loạn không phân biệt được thực giả, dẫn tới các môn phái tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, Thái Thượng trưởng lão Cố Tùng của Thanh Dương tông hơn 700 năm trước trong lúc vô tình bắt gặp một bộ Đạo Nguyên Chân Giải xuất thế, dẫn tới một trận huyết chiến với kẻ khác mới đoạt được bộ kinh văn này, thậm chí đạo lữ của hắn đều vì cuốn kinh này mà vẫn lạc...
Từ đó về sau, vị Thái Thượng trưởng lão này liền si mê nghiên cứu bộ kinh văn này, một lòng muốn tìm ra bí mật bên trong nó, thậm chí kỳ tiên môn đại khảo xuất hiện ba năm một lần đều là bởi vì hắn tin lời nói của vị quẻ sư kia mà cưỡng ép thành lập.
Nhưng thời gian nhoáng một cái lại trôi qua 300 năm, bây giờ trên dưới Thanh Dương tông sớm đã không còn ai mang hi vọng tìm được bí mật bên trong « Đạo Nguyên Chân Giải ». Chỉ là tu vi của Thái Thượng trưởng lão Cố Tùng thâm sâu, bối phận lại cao, ông ta vẫn cố chấp với nó nên cũng không ai dám công khai phản đối.
Cũng vì nguyên nhân này mà khi tứ đại tiên môn khác ở Việt quốc đều đã bắt đầu tìm kiếm đệ tử ở phương diện khác nhưng Thanh Dương tông vẫn còn chú trọng Đạo Nguyên Chân Giải. Hậu quả là đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông không thể sánh nổi với tứ đại tiên môn khác, đã từng đứng đầu trong ngũ đại tiên môn nhưng chất lượng của thế hệ mới của tông không thể so sánh với tứ đại tiên môn còn lại được.
Có người từng suy đoán rằng, Cố Tùng trưởng lão không muốn chấp nhận sự thật là đạo lữ của mình vì một bộ kinh văn giả mà vẫn lạc cho nên hắn mới một mực tự lừa gạt mình, hắn vô cùng tin tưởng kinh văn này là thật bởi vì hắn không hy vọng đạo lữ của mình bỏ mạng mà không có một chút giá trị nào...
Nhưng mà ai cũng lo lắng cho tiền đồ của tiên môn!
Bỏ qua biết bao nhiêu nhân tài không thèm tranh đoạt, lại thu vào một đống mọt sách chiếm vị trí đệ tử chân truyền mà không cách nào mang đến hi vọng cho tiên môn, càng không tranh đấu lại các đệ tử khác của tứ đại tiên môn thì không phải lãng phí tài nguyên là gì?
Cũng do vậy nên ngay vừa lúc Cố Tùng trưởng lão tọa hóa, Thanh Dương tông liền phát ra pháp chỉ hủy bỏ Đạo Nguyên Chân Giải!
Mà Phương Nguyên cũng bởi vì quyết định này mà trở thành người chịu ảnh hưởng lớn nhất, vận mệnh trêu người!
Hắn cũng hiểu quyển sách trong tay chính là thứ hại bản thân rơi vào tình cảnh như vậy, Phương Nguyên trầm mặc một hồi lâu.
Vốn định xé nó thành từng mảnh nhỏ nhưng theo bản năng lại lật vài trang đầu ra đọc.
"Đạo nhắm mà dùng không dư không thiếu, đạo sâu giống như cội nguồn của vạn vật..."
Những văn tự quen thuộc đập vào mắt hắn giống như đem Phương Nguyên trở lại những ngày đêm văn ôn võ luyện trước kì đại khảo.
Đây đúng là bộ Nguyên Chân Giải mình đã đọc vô số lần, Phương Nguyên chẳng những đem kinh văn bên trong đọc xuôi đọc ngược như nước chảy, thậm chí ngay cả những thứ có quan hệ suốt bảy trăm năm nay với bộ Đạo Nguyên Chân Giải này của Thanh Dương tông, tứ đại tiên môn Việt quốc, thậm chí còn có chú giải của những phiên bản Đạo Nguyên Chân Giải khác đều thuộc làu. Hắn hiểu rõ bộ kinh văn này còn hơn cả vân tay của bản thân...
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ lại có chút khác biệt.