-
An Tĩnh Nguyên cũng vì thế mà động lòng, nhưng anh tự biết hoàn cảnh nhà họ An không đủ để anh đứng ở bên cạnh cô, cho nên anh luôn kiềm chế, cho đến khi nhìn thấy cô và Triệu Khang Vân đến với nhau.
Đám cưới này, vốn dĩ An Tĩnh Nguyên chỉ là người ngoài, nhưng vừa rồi, anh đã nhìn rõ bộ mặt của Triệu Khang Vân.
Nghĩ đến cô gái từng bảo vệ mình lại có thể qua lại với loại người như thế này, trái tim chưa từng rung động nhiều năm qua của An Tĩnh Nguyên giống như bắt đầu thức tỉnh lại.
Người vợ đã đến tay, anh không muốn đánh mất.
"An Tĩnh Nguyên, không phải anh đang đùa giỡn em chứ?"
Thái độ trước sau bất nhất của anh làm cho Cố Chi Nghiên bối rối, thậm chí có chút bất an.
An Tĩnh Nguyên biết cô không tin, thật giống như vừa rồi anh cũng không tin cô sẽ gả cho mình,"Anh không đùa giỡn đâu."
Giống như để chứng minh tấm lòng của mình, anh cúi người, học theo cách cô vừa làm, áp đôi môi nóng bỏng của mình lên khóe miệng cô và trao nụ hôn.
"Bây giờ, anh thật sự muốn làm người đàn ông của em."
"Có được không?"
Người đàn ông không cố ý đè nén giọng nói, âm thanh trầm thấp lại gợi cảm, Cố Chi Nghiên phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó đầu óc quay cuồng, giống như trong đầu có pháo hoa lộng lẫy đang nổ bùm bụp.
Cô nín thở trong chốc lát, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã hồi phục tinh thần.
Cô không biết vì sao An Tĩnh Nguyên đột nhiên đổi ý, chỉ cảm thấy hôm nay thật sự là ngày hoàng đạo, những gì cô muốn đều thành sự thật!
"Được..." Cô lúng túng mở miệng.
Niềm vui bất ngờ luôn có thể làm cho người ta vô cùng vui sướng, thế nên sau khi hôn xong, Cố Chi Nghiên còn cảm giác mọi chuyện như mơ.
Hai người tình cảm sâu sắc, nhưng ai cũng giả vờ như không thấy, đám cưới vội vàng được thực hiện vô cùng náo nhiệt cho đến khi mặt trời lặn.
Theo tập tục cưới hỏi nơi đây, đêm đó Cố Minh Kiệt đưa đoàn người trở về, chỉ để Cố Hiểu Lan đi theo Cố Chi Nghiên ở lại nhà họ An, mà bên nhà họ An không có khách khứa nên cũng không có "nháo động phòng".
Vào ban đêm, những ồn ào ban ngày đã bị bóng đêm làm cho yên tĩnh.
Chuyện xảy ra trong đám cưới ngày hôm nay, khiến cho thần kinh của Cố Chi Nghiên vô cùng căng thẳng. Sau một ngày bận rộn, thể xác và tinh thần của cô đều kiệt quệ.
An Tĩnh Nguyên biết ngày hôm nay cô đã phải trải qua chuyện gì, nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, anh chào hỏi bà xong, đưa chậu lửa cùng cô gái trở về phòng. . . . .
Tháng ba mùa xuân ấm áp, nơi ở của nhà họ An lại ở vùng rừng núi, ban đêm khó đề phòng muỗi, An Tĩnh Nguyên lấy chút thảo dược cho vào chậu đốt, xông khói một lượt trong ngoài phòng.
Làm việc xong, anh thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Cố Chi Nghiên còn chưa kịp nói gì với anh, cô liền đuổi theo gọi anh lại,"Anh muốn đi đâu thế?"
Ngọn đèn mờ ảo, gương mặt của cô được ánh sáng hắt vào, giống như nhuộm màu, nhỏ nhắn thanh tú, nhìn thấy mê hoặc lòng người, ánh mắt của An Tĩnh Nguyên thâm trầm, anh cười nói,"Đi ngủ đi."
"Nhưng mà không có phòng."
Cố Chi Nghiên tự nhiên nói.
"Cái đó làm sao bây giờ?"
An Tĩnh Nguyên cười, tầm mắt nhìn vào căn phòng phía sau lưng cô, anh nhíu mày, nói bằng giọng thảo mai:
"Chẳng lẽ em muốn anh ở lại?"
Cố Chi Nghiên nghe vậy thì giật mình, sau đó hiểu được ý trong lời nói của anh, luồng khí nóng kéo lên cổ của cô.
Cô trợn mắt liếc nhìn người đàn ông một cái, hừ giọng nói: "Vậy anh đi ngủ đi, ngày mai nhớ dậy sớm một chút đi lấy giấy chứng nhận."
Nói xong, cô buông bỏ hiện tại, vội vàng trở về phòng với khuôn mặt nóng bừng.
Tất cả mọi chuyện đều dần dần chuyển sang hướng tốt đẹp, đêm đó, Cố Chi Nghiên ngủ rất ngon giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị Cố Hiểu Lan đánh thức, cơ thể vẫn còn mệt mỏi chưa khỏe, cô muốn nằm trên giường ngủ thêm vài phút, nhưng bỗng nhiên nhớ ta hôm nay phải đi lấy giấy chứng nhận, nháy mắt cô đứng dậy rời khỏi giường, sau đó vội vàng đi thay quần áo rồi rời khỏi phòng.