Ban đầu Tô Hà chỉ coi nhiệm vụ tân thủ này như một phần hướng dẫn của hệ thống, chủ yếu là hướng tới phần thưởng 1000 tệ. Nhưng bây giờ, nhiệm vụ tân thủ này đã biến thành nhiệm vụ sinh tử.
Tô Hà thở dài,"Thôi thì, xe đến trước núi ắt có đường, biết đâu trong vài ngày tới lại có người đến phòng."
Dù sao thì việc bán bánh ngọt cũng không thể dừng lại, tích lũy thêm vốn khởi đầu vẫn tốt hơn, Nhà nghỉ Hà Diệp đã xuống cấp trầm trọng, tường bong tróc, chuẩn bị chút tiền sửa chữa cũng là điều nên làm.
Tô Hà mang theo một ít bánh ngọt để thăm hỏi chị Vương ở quán vịt quay Vương Ký bên cạnh và chú Lý ở tiệm lẩu cũ. Sau vài câu trò chuyện, cả chị Vương và chú Lý đều tò mò tại sao Nhà nghỉ Hà Diệp lại bán bánh ngọt. Tô Hà đùa vui nói là cô chỉ đang thử nghiệm mảng kinh doanh mới, giúp tăng thu nhập cho nhà nghỉ.
Kinh doanh bánh ngọt của cô không có xung đột trực tiếp với hai quán bên cạnh, nên chị Vương và chú Lý chỉ khen ngợi vài câu như: "Không hổ là người trẻ" hay "Tiểu Hà, em cố gắng nhé", mà không hỏi sâu thêm.
Sau màn xã giao, Tô Hà cùng Hồng Liên đi chợ mua nguyên liệu. Hôm nay bánh đã bán hết, và Tô Hà không định làm thêm nữa, để không bị quá tải. Thêm vào đó, sáng nay mọi thứ diễn ra khá gấp gáp, nhiều việc cần phải sắp xếp lại cho ngăn nắp hơn.
Trên đường ra chợ, Tô Hà vừa đi vừa giải thích cho Hồng Liên những điều họ gặp phải. Hồng Liên tỏ ra rất kính sợ những công nghệ hiện đại, và hai người vừa đi vừa trò chuyện, tạo nên một không khí rất vui vẻ.
Tới chợ, Tô Hà và Hồng Liên mua một loạt nguyên liệu. Vì mua số lượng lớn, chủ tiệm sẽ giao hàng tận nơi. Ban đầu, Tô Hà lo sợ chủ tiệm sẽ nâng giá, nhưng khi thấy Hồng Liên, người vốn có vẻ nhút nhát, lại đàm phán giá cả với chủ tiệm một cách sắc bén đến mức ông chủ phải nhượng bộ, Tô Hà không còn lo lắng nữa.
Hồng Liên quay lại cắn môi một cách ngại ngùng, nhẹ giọng nói: "Bà chủ, mua nhiêu đây là đủ rồi." Hoàn toàn không còn dấu hiệu của cô gái mạnh mẽ đàm phán vừa rồi.
Sau đó, Tô Hà dẫn Hồng Liên đi mua thêm các dụng cụ nhà bếp, bao gồm máy đánh bột loại lớn, lò nướng kết hợp hấp và các khay hấp lớn.
Qua trang web nội thành, Tô Hà còn đặt làm một loạt hộp đựng bánh và nhãn dán mới, túi ni-lông cũng được in logo, giúp nâng cao chất lượng bao bì bánh ngọt đáng kể.
Khi vừa trở về nhà nghỉ, Hồng Liên liền bám lấy Tô Hà để học cách sử dụng máy đánh bột. Máy có nút điều chỉnh rất đơn giản, chỉ cần xoay núm để điều chỉnh tốc độ. Sau khi học cách sử dụng, Hồng Liên lập tức đuổi Tô Hà ra ngoài.
"Bà chủ, cô mau đi làm việc khác đi!" Hồng Liên phẩy tay, ý muốn nói rằng bếp đã thuộc về cô ấy rồi.
Hồng Liên nhìn đống thiết bị mới, đầy tinh thần hăng hái. Máy đánh bột có thể nhào 10kg bột cùng lúc, đây chính là "sức mạnh của khoa học" mà bà chủ đã nói chăng?
Hồng Liên hăng say đắm chìm trong việc nghiên cứu công thức bánh với số lượng lớn.
Tô Hà quan sát một lúc và nhận ra rằng nhà bếp chính là vùng an toàn của Hồng Liên. Ở đó, những lo lắng và sợ hãi của cô ấy về xã hội hiện đại dường như biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt rất tập trung.
Dù Hồng Liên không nói ra, Tô Hà đã nhận thấy sự lo lắng của cô ấy. Khi ra ngoài, đối diện với những tòa nhà cao tầng, Hồng Liên thường sát lại gần Tô Hà hơn, có vẻ cô ấy sợ hãi trước các công trình hiện đại. Khi băng qua đường, nhìn dòng xe cộ đông đúc, toàn thân cô ấy như cứng đờ.
Ban đầu Tô Hà định sau khi về sẽ an ủi Hồng Liên, lo rằng cô ấy không thể thích nghi với những thay đổi quá lớn giữa quá khứ và hiện tại. Nhưng giờ thì rõ ràng là Tô Hà đã đánh giá thấp Hồng Liên.
Là một cô hầu chỉ rót trà, nhưng Hồng Liên vẫn có thể lén học được cách làm bánh. Điều này chứng tỏ cô ấy có khả năng sinh tồn tuyệt vời.