Chương 40: Thầy Thôi – nhân viên chăm sóc khách hàng

Kinh Doanh Khách Sạn Nhờ Rút Thẻ

Nguyệt Quan Thiên 11-11-2024 12:29:08

Tô Hà nở nụ cười gượng: "Đồng chí, anh thấy đó, cửa hàng tôi cũng chỉ như vậy, phải nghĩ cách kiếm thêm chút tiền. Vì thế tôi mới làm đại lý cho loại giường này." "Nhìn vào giấy tờ đầy đủ, nếu không chúng tôi còn nghĩ đây là cách lừa đảo kiểu mới. Trước đây ở phố Cổ Nhai cũng có vụ bán giường từ tính giá 5 vạn, lừa được rất nhiều người già. Đến giờ đồn cảnh sát Cổ Nhai vẫn chưa bắt được người. Chủ cửa hàng đấy bán xong là bỏ trốn ngay." Đội trưởng cảnh sát nhắc nhở. "Chúng tôi tuyệt đối tuân thủ pháp luật." Tô Hà cam đoan. Một nhân viên kiểm tra hành chính khác tò mò hỏi: "Giường này thật sự có tác dụng thần kỳ như vậy? Giúp ngủ ngon, bổ sung sinh lực?" Đội trưởng cảnh sát cũng bán tín bán nghi: "Chắc cũng giống như thực phẩm chức năng thôi, hiệu quả thì chưa rõ, nhưng ít ra là hợp pháp." Tô Hà chỉ cười cười. Nhân viên kiểm tra hành chính vuốt cằm suy tư: "Nếu giường này thật sự thần kỳ như vậy, cô có thể thử tham gia hội chợ triển lãm đồ nội thất. Năm nay Dũng Giang chúng ta đăng cai tổ chức Hội chợ Nội thất Quốc tế đấy." Đội trưởng cảnh sát nghe vậy nhưng không mấy lạc quan: "Thôi thôi, đừng đưa ra những gợi ý lệch lạc cho cô gái này. Cửa hàng đã chẳng buôn bán được bao nhiêu giường, lại khuyên cô ấy tham gia hội chợ. Một gian hàng muốn mở ít nhất cũng phải mất 1 vạn, thế chẳng phải đẩy cô ấy vào khó khăn sao?" Hai người kiểm tra hành chính vừa đi vừa bàn luận: "Tôi chỉ nói thế vì thấy cô ấy chưa bán được giường mà còn bị tố cáo. Ở hội chợ đó có những chiếc giường giá còn cao hơn 6 vạn nhiều..." Họ càng đi càng xa. Tô Hà tiễn bốn người ra cửa, thầm than vì sự cố bất ngờ này. Đang yên lành bán giường cũng bị người ta tố cáo. May mà nhà nghỉ Hà Diệp hoạt động quy củ, các thiết bị phòng cháy chữa cháy cũng đầy đủ, nếu không có lẽ hôm nay cô đã phải nhận một thông báo yêu cầu khắc phục. Bực tức, Tô Hà cho Bàng Long vào danh sách đen, quyết định không bán giường cho người này nữa. "Ổn rồi, ổn rồi." Tô Hà quay lại phòng để trấn an Thôi Phụng Nhất và Hồng Liên. Hồng Liên thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy cô căng thẳng đến mức không dám rời mắt khỏi điện thoại. "Thầy Thôi, tôi muốn bàn với thầy chuyện này, thầy có thể phụ trách phần chăm sóc khách hàng trên mạng và việc đăng ký khách trọ của nhà nghỉ được không?" Tô Hà bắt đầu phân công công việc. Hồng Liên vẫn sẽ tập trung vào việc làm bánh, còn dọn phòng sẽ do cô và Hồng Liên thay phiên nhau. Thôi Phụng Nhất dù đã ngoài năm mươi, thể lực không còn tốt nhưng ông cũng muốn nhanh chóng nâng cấp thẻ bài của mình lên ba sao. Tô Hà bàn giao phần quản lý trang mạng cho Thôi Phụng Nhất. Lâu rồi cô chưa kiểm tra gian hàng trực tuyến, giờ nhìn vào cô thấy doanh số của "giường ngủ công chúa" đã tăng lên, hiện đã bán được 35 chiếc. Phía sau có rất nhiều tin nhắn chưa được trả lời, đa số khách hàng đặt ra hàng loạt câu hỏi về "giường ngủ công chúa." Thôi Phụng Nhất vẫn đang làm quen với chữ giản thể, nhưng ông đã học cách sử dụng tính năng gõ chữ bằng giọng nói. Khách hàng: "Chiếc giường này thật sự có thể chữa ngáy ngủ không?" Thôi Phụng Nhất: "Không thử sao biết." Khách hàng: "Có giảm giá được không? Đắt quá." Thôi Phụng Nhất: "Tôi có tâm nhưng là lực bất tòng tâm." Khách hàng: "Rốt cuộc là có hay không?" Thôi Phụng Nhất: "Không." Khách hàng: "..." Khách hàng: "Vậy hôm nay cô có giao hàng được không?" Thôi Phụng Nhất: "Được." Khách hàng: "?" Thôi Phụng Nhất: "Đương nhiên là được." Tô Hà đứng nhìn một lúc, thấy Thôi Phụng Nhất đã quen với công việc thì yên tâm rời đi. Cô cần tìm hiểu thêm thông tin về hội chợ nội thất mà các nhân viên kiểm tra hành chính đã nhắc tới.