Trì Thư Ý lại đến bệnh viện khám thêm lần nữa, lần này là Mộ Cảnh Thời đến thẳng nhà đưa cô đi.
Lúc mới đầu Mộ Cảnh Thời bảo cô đi khám lại cô còn lo lắng hỏi có phải mắt cô có vấn đề gì rồi không, anh chỉ trấn an cô rằng đó chỉ đơn giản là khám lại thôi.
Mộ Cảnh Thời cố ý chọn thời gian mình rảnh, không phải đến khám để đưa cô đi khám từng hạng mục một, sau đó lại dẫn cô đến phòng nghỉ riêng của mình, đỡ cô ngồi xuống sô pha còn bản thân thì xem xét giấy kết quả của cô.
Đến khi anh phân tích được kha khá thì đêm đã lặng lẽ buông xuống, ánh trăng lặng thầm dần xuất hiện giữa những áng mây trên nền trời đêm thăm thẳm, mang theo vầng sáng mờ ảo, có cả những vì tinh tú sáng rỡ, chiếu soi phố thị hoa lệ vồn vã, chật ních người xe.
Mộ Cảnh Thời xem giờ từ đồng hồ đeo tay, kẹp giấy kết quả vào tệp tài liệu rồi cất đi, lẳng lặng đứng dậy bước đến và ngồi cạnh Trì Thư Ý, cất tiếng: "Đi ăn cơm trước nhé, sau đó anh đưa em về."
Trì Thư Ý vẫn luôn lặng thinh vì không muốn làm phiền đến anh hơi chần chừ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Hai người cuốc bộ đến khu quán ăn cạnh bệnh viện tìm quán dùng cơm tối, toàn bộ lực chú ý của Mộ Cảnh Thời đều đặt cả trên người cô, đỡ cô chầm chậm đi về phía trước và nhẹ nhàng nhắc bên tai cô nếu họ cần quẹo trái hay quẹo phải mà không hề nhận ra cách đấy không xa có một người đang vô cùng ngạc nhiên nhìn họ.
Đợi sau khi hai người gọi món xong xuôi, Trì Thư Ý mới mở miệng dò hỏi kết quả của đợt khám tổng quát thứ hai này.
"Anh Cảnh Thời, anh nói thật với em, có phải mắt em rất khó có khả năng trở lại như cũ không?"
Mộ Cảnh Thời nhìn vẻ mặt có muốn giấu cũng giấu không nổi nét âu lo thì thở dài một hơi rồi bật cười: "Sao lại hỏi thế?"
"Nếu không sao lại phải khám tiếp chứ, rõ ràng một tháng trước đã khám..."
"Thất Thất," Anh không muốn để cô nghĩ linh tinh thêm, "Muốn biết rõ mắt em có đủ điều kiện chữa trị hay không phải biết tình hình mới nhất về tật mắt của em nên đừng nghĩ nhiều nữa."
"Vậy hiện tại em có thể tiến hành việc chữa trị rồi?" Cô hơi lên tinh thần, hỏi lại ngay.
"Sắp rồi."
Mộ Cảnh Thời đáp lời xong lại nhớ đến chuyện thầy từng nói với mình, anh hỏi: "Những năm trước đây em đều đi tái khám đều đặn nhưng nhưng kết quả cho thấy tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật rất thấp à?"
Trì Thư Ý gật đầu.
"Lúc đó em nghĩ gì?"
"Vâng?" Cô nhíu nhẹ mi, lấy làm khó hiểu.
"Về việc chữa trị, về phẫu thuật, về chuyện phục hồi thị lực, lúc đó em nghĩ gì trong lòng."
Cô sững người một lúc, không lên tiếng một lúc lâu, thật lâu sau đó mới lửng lửng lơ lơ đáp: "Không... Không nghĩ gì cả."
Đôi mắt sâu hút của anh xoáy vào phía đầu ngón tay đang vô thức cuộn lại của cô, từ nhỏ đã thế rồi, lúc nói dối sẽ không tự chủ được cuộn ngón tay mình lại.
"Chuyện này quan trọng lắm sao?" Cô ngẩng đầu, mê mang nhìn về phía trước, mở miệng hỏi.
"Rất quan trọng." Mộ Cảnh Thời dừng một chút rồi nói tiếp: "Thất Thất, anh là bác sĩ chữa trị chính của em, nếu em giấu anh thì sẽ không có lợi cho chuyện lập phương án điều trị. Anh hỏi em chuyện này là vì tỷ lệ phẫu thuật thành công trong kết quả khám tổng quát lần này đã cao hơn không ít rồi, anh muốn xác nhận xem suy đoán của mình có sai không..."
Cô bỗng mở to mắt, hoài nghi: "Cao hơn không ít?"
"Ừ, so với những kết quả tái khám cũ thì hiện tại rất thích hợp để phẫu thuật, song xác suất thành công tổng thể vẫn còn hơi thấp."
"Vậy anh suy đoán chuyện gì mới được?"
"Tới giờ thì anh không tìm thấy lý do nào hợp lý nhất, nhưng thầy đã từng bảo anh, rằng nếu việc điều trị không mang lại kết quả khả quan thì phần lớn là vì người bệnh bị cảm xúc nội tâm chi phối, trở nên cùng quẫn và thường tự ám chỉ tiêu cực về bản thân, nếu họ không chịu thay đổi suy nghĩ thì mọi phương án trị liệu dù có tiên tiến đến mức nào thì cũng đều vô dụng." Lúc đồ ăn được dọn lên bàn, Mộ Cảnh Thời vừa cắt bít tết vừa nói: "Anh chỉ là đang đoán xem chuyện bệnh tình của em có trùng khớp với lối giải thích của thầy ấy không, vì những phương diện khác thì quả thật không khác gì trước hết."
Anh cắt nhỏ bít tết rồi đẩy dĩa đến trước mặt cô còn mình thì lấy phần bò còn nguyên từ chỗ cô kéo lại trước mặt mình. Trì Thư Ý còn đang bận suy nghĩ về lời anh nói nên có hơi ngẩn người.
Cô gần như ăn cả bữa tối trong trạng thái mơ hồ ngây đơ ra đó, không biết phải nói gì, cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu, thế nên từ đầu đến cuối bữa cứ lặng thinh không nói một lời.
Đương nhiên Mộ Cảnh Thời biết trong lòng cô đang nghĩ gì, song anh cũng không ép cô phải tỉnh táo lại mà chỉ lẳng lặng chăm cô ăn.
Vốn dĩ họ ăn xong sẽ thanh toán rồi đi luôn, nhưng khi đến cửa thì cô nhân viên phục vụ lại đưa một phần bánh ngọt đã đóng gói sẵn đưa cho Mộ Cảnh Thời: "Chủ quán nói hai người rất có duyên nên mới chuẩn bị thêm một phần bánh ngọt sở trường gửi tặng sau bữa cơm đây ạ."
Mộ Cảnh Thời nhận phần bánh ngọt, lịch sự đáp "Cảm ơn."
"Quý khách đi thong thả, rất hân hạnh được phục vụ."
Sau khi lên xe, anh đặt phần bánh được tặng ở ghế sau rồi nói: "Đưa em đến đài phát thanh đã."
Trì Thư Ý chỉ ậm ừ, lúc đến đài phát thanh thì vào thẳng phòng thi, may là lúc dẫn chuyên mục cô đã tạm gác lại được vấn đề có nên thẳng thừng bày tỏ trên đường anh đưa về hay không. Và sau khi hoàn tất công việc, trên đường anh lái xe đưa cô về, Trì Thư Ý lại bắt đầu nghĩ xem nên nói gì với anh.
Cứ nghĩ thế một hồi, xe đã dừng trước cửa nhà lúc nào không hay, Mộ Cảnh Thời quay đầu nhìn cô, cô vẫn đang thất thần.
"Thất Thất?" Anh phải gọi đến lần thứ ba thứ tư cô mới sực tỉnh, cuống quýt đáp vâng rồi chuẩn bị mở cửa xuống xe.
Mộ Cảnh Thời đi vòng qua ghế phó lái đến trước mặt cô, lúc anh định giúp cô tháo đai an toàn thì Trì Thư Ý chợt gọi anh: "Anh Cảnh Thời."
"Ơi?" Giọng anh vừa trầm vừa nhu hoà.
"Trước đây em thật sự có giống như anh nói, thường tự ám chỉ mình, mấy năm gần đây em hay tự bảo với bản thân rằng dù sao mắt mình cũng sẽ không thể sáng lại được nữa, năm nào cũng khám rồi, kết quả như nhau cả thôi, em cũng tự ám thị, tự nhủ với mình rằng không sao hết, không hề gì, đã sớm quen với chuyện đối mặt với khoảng không tối đen phía trước rồi nên dù có được khôi phục thị lực cũng không quan trọng. Còn về chuyện cảm xúc chi phối, thật ra em vẫn luôn che giấu rất giỏi, biến cố năm ấy...Và hậu quả sau đó...Em đều ngây ngây ngốc ngốc kiên cưỡng vượt qua rồi nhỉ..."
Càng nói, cô xàng nắm chặt tay anh hơn, thậm chí cả cơ thể còn bắt đầu run bần bật, Mộ Cảnh Thời vội vã trở tay nắm lại bàn tay cô khẽ gọi, "Thất Thất."
"Có người đã bảo, anh ấy học y, anh ấy nhất định sẽ tự thân khám bệnh cho em, thế nên em vẫn luôn đợi anh ấy..." Cô bỗng cảm thấy bản thân thật tủi thân, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má tựa chuỗi hạt đứt dây, "Em cứ cảm thấy nếu không phải là anh ấy thì dù là vị bác sĩ giỏi giang cỡ nào khám cho em thì cũng đều như nhau hết, em cũng đâu thua thiệt gì nhiều, cứ cảm thấy chỉ cần đợi được anh ấy là được rồi, dù không thể nhìn thấy thứ bản thân muốn nhìn cũng chả sao cả..."
Anh kéo cô vào trong ngực mình, chỉ muốn ôm siết lấy cô trong vòng tay nhưng rồi lại sợ làm cô đau nên cuối cùng vẫn gồng mình dịu dàng ôm cô, để cô khóc trong vòng tay mình.
Anh hiểu ý cô, người cô muốn nhìn, là anh.
Anh nhớ mình đã từng hỏi nếu cô có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại thì điều đầu tiên cô muốn nhìn là gì.
Cô nói: "Nhìn anh Cảnh Thời, nhất định em phải nhớ kỹ dáng vẻ của anh Cảnh Thời rồi ghi dấu nó vào tận con tim."
Sau khi tỉnh lại em liên tục gọi điện cho anh ấy, nhưng cứ mãi gọi không được, dù có dùng cách gì cũng đều gọi không được...Từ đó ngày nào em cũng nghĩ, có phải anh Cảnh Thời đã không cần em nữa rồi đúng không, có phải anh ấy chê em phiền không, có phải anh ấy không muốn gặp em nữa phải không, hay là anh ấy cho rằng em đã chết rồi..."
Hết thảy nỗi uất ức chất chồng suốt tám năm trời cứ như biến thành thú dữ, điên cuồng phá chạy khỏi xiềng xích, dây thần kinh chịu đựng của cô chợt đứt phăng. Cuối cùng thì chuyện tám năm đè nặng con tim, chuyện tám năm khiến cô cứ đau đáu trong lòng cũng đã được nói ra hết thành lời.
"Không có...Không phải mà...Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, Thất Thất à, là anh đến chậm." Giọng anh nói nhuốm đầu vẻ đau lòng và tự trách, cánh tay dài vươn lên xoa mái tóc đã hơi rối bời của cô, "Lúc biết em có chuyện anh đã về nước ngay để tìm em nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được, đến cả một mẩu tin nhỏ nhoi cũng không tìm thấy, anh đã ném điện thoại ở khu xảy ra tai nạn rồi, cũng chưa từng lấy về."
"Thất Thất ngốc, anh vẫn luôn tìm em mà."
Chữ tìm giản đơn ấy đã kéo dài tám năm ròng, rồi cứ thế bị anh dùng một hai câu bình bình kể lại, bao nhiêu đêm thao thức vì nhớ cô, đến nỗi phải uống thuốc ngủ mới có thể nhắm mắt, bao nhiêu lần trắng đêm, khó chịu đến độ phải lấy cuốn album lác đác vài phô ảnh chụp cô ra xem mới có thể thư thả được đôi chút, cũng bao nhiêu lần chút hi vọng nhá nhem như ánh nến leo lét bị hiện thực phũ phàng tát cả gáo nước lạnh vào...Đủ loại chuyện gian truân anh trải qua suốt tám năm đều tuyệt nhiên chẳng được nhắc đến một câu.
Ngón tay Trì Thư Ý bấu lấy một góc áo khoác đen của anh, đầu cứ mãi chôn trong ngực anh chẳng chịu ngẩng lên.
"Thất Thất? Thất Thất?" Anh dịu dàng vỗ về cô, khẽ khàng gọi tên cô.
Qua một lúc, cô mới rầu rĩ lên tiếp: "Sao lại ép em nói mấy chuyện này..."
Mộ Cảnh Thời không biết nên khóc hay cười, chiêu chơi xấu này quả là lần đầu mới gặp, "Được được, là anh sai, xin lỗi em nhiều, đừng buồn nữa được không em?"
Anh nâng mặt cô lên, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt vương trên khóe mi cô rồi chạm khẽ vào chóp mũi đã đỏ bừng, "Vào nhà nhé?"
Trì Thư Ý gật gật đầu.
Sau khi Mộ Cảnh Thời dìu cô vào nhà, Trì Thư Ý vào thẳng toilet rửa mặt, anh nghĩ đến gì đó, quay người ra chỗ đậu xe lấy đồ.
Lúc quay trở lại thì cô đã ngồi trên sô pha trong phòng khách, đang rót nước uống.
Anh cười cười bước tới để phần đồ ngọt vào lòng bàn tay cô, "Ăn đi này."
Trì Thư Ý bĩu môi, mò mẫm định mở vỏ đóng gói, anh cầm trở về, mở vỏ giúp cô rồi lại lấy thêm chiếc muỗng nhỏ nhét vào tay cô, bấy giờ mới nói: "Ăn đi."
"Cùng nhau..."
"Anh không thích ăn, em tự ăn đi."
Trì Thư Ý: "..."
Cô từ tốn ăn từng muỗng bánh kem nhỏ còn anh ở bên cạnh cầm ly cô vừa rót ban nãy lên uống, lúc ăn được một nửa, cô ngẩng đầu nói với anh: "Sắp đến sinh nhật anh rồi."
Mộ Cảnh Thời ngây người một thoáng rồi tinh thần thoải mái đáp ừ một tiếng.
"Anh Cảnh Thời có nguyện vọng gì không, em thực hiện cho anh!" Cô mong chờ câu trả lời từ anh, nụ cười trên mặt còn đẹp đẽ hơn ban nãy nữa.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh đèn dìu dịu trong nhà chiếu soi lên khuôn mặt trắng nõn của cô, càng làm nổi bật làn da vốn đã trắng như tuyết lạnh ngày đông.
Trì Thư Ý vừa thưởng thức phần bánh kem ngòn ngọt vừa đợi anh trả lời.
"Nguyện vọng đã thành hiện thực rồi." Đôi mắt anh đong đầy tình ý dịu dàng, cười khẽ rồi đáp.
"Hả?" Cô chớp chớp mắt, "Đã thành hiện thực rồi."
"Ừ."
Anh đã tìm được em rồi, Thất Thất ngốc.
"Thế thì ước thêm một điều nữa là được!" Cô nói rồi lại ăn một muỗng kem nữa, bất cẩn day kem bơ ra khóe miệng, cô nàng lại ăn đến là hạnh phúc, nào phát hiện ra.
"Thật sự sẽ thực hiện cho anh?"
"Tất nhiên!" Cô ăn vô cùng ngon miệng, nói tiếp: "Trước đây đều là anh thực hiện nguyện vọng cho em, lần này phải đến lượt em chứ!"
"Thất Thất," Anh chợt đặt ly nước xuống rồi sát lại gần cô, làm Trì Thư Ý ngạc nhiên đến đờ cả người, cô còn cảm nhận được hơi thở giữa hai người họ đã bắt đầu quấn riết lấy nhau, bị dọa đến độ ngừng cả thở, rụt đầu lại gọi anh: "Anh Cảnh Thời..."
"Muốn hôn em," Lúc nghe anh nói thế, cô không có phản ứng gì, hay nói đúng hơn phản ứng của cô là đờ đẫn cả người ra đấy, tuy không nhìn thấy được gì nhưng cô thậm chí có thể cảm nhận được đôi mắt nóng rẫy của đang dính chặt lên mình, chóp mũi họ gần như chạm vào nhau đến nơi, song cô lại không cử động gì.
"Có thể không?"