"Ngày mai thật sự không đến tiễn ư?"
Mộ Cảnh Thời ôm cô từ phía sau, lưng Trì Thư Ý, cách lớp quần áo mỏng dán chặt vào lồng ngực nóng rẫy của anh.
Cô tựa lên một bên tay anh, tay còn lại Mộ Cảnh Thời ôm vòng qua eo cô, đôi mắt vốn đang khép lại của anh chầm chậm hé mở sau khi nghe cô hỏi.
Trì Thư Ý thấy anh không trả lời thì xoay người đối diện với anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh Cảnh Thời ngủ rồi ạ?"
Hơi thở vững vàng ổn định phả trên đỉnh đầu cô, Trì Thư Ý muốn ngửa đầu lên theo bản năng, thế mà ngay giây kế tiếp đã bị anh giữ gáy.
"Không có."
Nói rồi bèn nhích lại gần cô hơn, ôm trọn cô vào lòng.
Cô lặng thinh cọ vào lòng anh, tìm một vị trí thoải mái xong mới chịu thôi.
Dù Mộ Cảnh Thời không hề trả lời câu hỏi, nhưng cô đã loáng thoáng đoán được đáp án rồi, cũng an tâm hơn không ít, cơn buồn ngủ bắt đầu đánh úp đến, Trì Thư Ý dần chìm vào giấc ngủ
"Anh Cảnh Thời." Cô mơ mơ màng màng gọi.
"Ừ?" Mộ Cảnh Thời vẫn chẳng buồn ngủ tí nào, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô.
"Buồn ngủ quá đi mất, em ngủ đây, ngủ ngon."
"Ngủ đi," Anh vỗ nhẹ lưng cô, dịu giọng đáp: "Ngủ ngon."
Trì Thư Ý say giấc rất mau, cả căn phòng chỉ còn ánh đèn bàn leo lắt, anh vẫn chú tâm nhìn cô, ngón tay mơn trớn từng nơi từng chỗ trên khuôn mặt cô, xúc cảm chân thật ngay tại giây phút này càng khiến anh thêm an tâm, an tâm rằng cô đã thật sự ở cạnh anh, cùng anh ở trên một chiếc giường và sau này cũng sẽ tiếp tục như thế, không bao giờ rời xa nhau nữa.
Thất Thất, tốt quá.
Không muốn làm phiền cô ngủ nhưng cũng không sao kiềm chế được ý muốn chạm vào cô, thế là anh cúi đầu, cẩn thận hôn lên môi cô sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lúc Mộ Cảnh Thời nghiêng người muốn tắt đèn bàn thì bỗng chạm trúng đồ đặt cạnh đèn bàn, anh khựng tay lại trong thoáng chốc rồi cúi đầu nhìn người con gái đang say giấc trong vòng tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên cao.
Anh tắt đèn, vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô mà ngủ.
Tiết trời sáng sớm thường lạnh, lúc Trì Thư Ý rúc người vào chăn ấm nằm ì trên giường thì anh đã tự sửa soạn đơn giản rồi vào phòng bếp làm bữa sáng rồi.
Đến khi cô nàng tỉnh vì đẫy giấc thì đồng hồ cũng đã báo hiệu 7 giờ rưỡi đến nơi.
Cô vừa bước xuống giường Mộ Cảnh Thời đã đẩy cửa vào, đang sờ tìm dép lê để vào nhà vệ sinh, anh đã đi đến mang dép cho cô dìu cô vào nhà vệ sinh đã chuẩn bị hết vật dụng cần thiết từ sớm rồi giúp cô đóng kín cửa.
Mộ Cảnh Thời đến tủ quần áo, mở cửa tủ rồi lẳng lặng nhìn khắp chiếc tủ vài giây, nhanh nhẹn lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải voan xếp ly trước ngực và một chiếc quần jean mỏng màu xanh nhạt, sau đó ngồi xổm xuống. lấy thêm một bộ đồ lót từ chiếc hộp nhỏ màu xanh mà cô đã mang đến hôm qua.
Mộ Cảnh Thời nắm tay dìu cô đến mép giường khi Trì Thư Ý rửa mặt bước ra, đặt quần áo mình chọn vào tay cô và bảo: "Thay quần áo trước rồi ăn sáng sau."
Ngón tay Trì Thư Ý chạm đến...Đồ lót của...Cô.
Mặt cô đỏ au với tốc độ thấy được bằng mắt thường, ngay cả hai tai cũng đã đỏ bừng.
Vẻ xấu hổ và hoảng loạn của cô anh đều thấy cả, Mộ Cảnh Thời hơi bất lực cười khẽ, xoa đầu cô đầy cưng chiều: "Thất Thất, em phải làm quen dần đi thôi, sau này anh sẽ là chồng em, hai ta là người thân mật với nhau nhất, chuẩn bị quần áo cho em là một trong những việc anh sẽ làm hằng ngày, nên đừng thẹn, được không?"
Cô cúi gằm mặt, gật đầu liên hồi, giọng thì cứ như tiếng muỗi kêu: "Anh...Anh ra ngoài trước đã, em thay quần áo."
"Được."
Sau khi anh khép cửa, cô lập tức để quần áo sang một bên, lấy hai tay ôm mặt cả một lúc lâu, đợi bản thân bình tĩnh lại chút rồi mới bắt đầu thay đồ.
Mặt Trì Thư Ý không còn đỏ nữa khi cô thay đồ và làm tóc xong, anh nắm lấy tay cô gần như ngay khi cô vừa mở cửa, Mộ Cảnh Thời vừa định dìu cô thì cô đã tránh đi.
"Anh Cảnh Thời, em muốn tự thử một lần."
Anh chẳng nói chẳng rằng mà cứ im lặng đi theo sau cô từng bước, lòng cứ nơm nớp lo sợ cô bị va phải thứ gì đó rồi tự khiến mình bị thương.
Trì Thư Ý thành công tự đi đến cửa phòng bếp, cũng vì nhạy bén và cảm nhận đường hướng tốt nên Trì Thư Ý tiếp tục chầm chậm bước đến bàn ăn, đi từng bước từng bước, vô cùng cẩn thận.
Mãi đến khi cô đụng đến lưng ghế thì bèn nhoẻn miệng cười. quay đầu nói với anh: "Anh xem, em có thể tự đến đây rồi."
Khuôn mặt cô ánh lên vẻ sung sướng vô bờ, nét mặt mãn nguyện ấy như hóa thành một tia sáng chiếu thẳng vào đáy lòng, mang đến cho anh cảm giác ấm áp và ngời sáng ngập tràn.
Mộ Cảnh Thời bước lên trước ôm chặt lấy cô, thủ thỉ bên tai cô: "Thất Thất tuyệt quá."
Cô khẽ cười ra tiếng, tiếng cười ấy êm tai hệt như tiếng suối trong róc rách nơi đầu nguồn vậy.
Cô nói: "Sao cứ như đang dỗ trẻ con thế."
Mộ Cảnh Thời không hỏi bật cười, "Dỗ gì chứ, anh nói thật đấy." Anh đưa tay chỉnh lại phần tóc mái hơi rối của cô rồi nói tiếp: "Vả lại, em vốn là bé con của anh."
Cô dẩu môi cười cười, giọng nhuốm vài phần nũng nịu: "Em đói bụng, ăn cơm thôi."
"Ừ."
Sau khi ăn xong bữa sáng, trước khi ra ngoài Mộ Cảnh Thời cầm di động xem giờ, tình cờ nhìn thấy món đồ vẫn đặt cạnh đèn bàn thì bèn cười cười cầm lên rồi ra phòng khách tìm cô.
Trì Thư Ý đã mang túi đứng đợi anh sẵn ở gần cửa nhà, anh vừa đi đến đã mở lòng bàn tay cô ra rồi thả đồ vào.
Trì Thư Ý hơi giật mình, cầm lấy, "Cái này..."
"Chìa khóa nhà." Anh nói đến là tự nhiên: "Tối qua đã định đưa em luôn rồi, nhưng lúc đó em buồn ngủ quá nên anh mới không đưa ngay."
Cô cười, bĩu môi và vòng tay ôm anh, Dù cô không nói gì nhưng anh hiểu ý cô.
Mộ Cảnh Thời cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, âu yếm bảo: "Cô chủ nhà phải giữ cho kỹ đấy nhé."
"Tất nhiên rồi." Cô lại cười tươi hơn, đáp lời anh.
Mộ Cảnh Thời vẫn lái xe đến khách sạn Mộ Cảnh Vân ở tạm, Trì Thư Ý đã sớm đoán được anh muốn làm gì song trước giờ vẫn luôn im lặng, bấy giờ bỗng dưng lại muốn ghẹo anh Mộ trong ngoài bất nhất này, bèn cười cười nói: "Vậy mà hôm qua có người bảo bên bệnh viện có việc nên không đến tiễn được."
Khuôn mặt lạnh tanh vạn năm không đổi của Mộ Cảnh Thời lần đầu tiên hơi đỏ lên, nhưng vẫn vô cùng hững hờ đáp: "Có người trực thay."
Trì Thư Ý không nhịn được cười ra tiếng, "Anh Cảnh Thời hay nói một đằng làm một nẻo thật đó."
Bị cô nói thẳng ra như thế, cuối cùng anh cũng không bình tĩnh được nữa, khóe miệng giần giật, còn ho khẽ một tiếng hòng che giấu sự xấu hổ của mình.
"À mà...Anh Cảnh Thời trong ngoài bất nhất của em còn định ôm cây đợi thỏ nữa đấy ư?"
"..."
"Anh mau điện cho người ta đi chứ..."
Mộ Cảnh Thời dứt khoát tháo đai an toàn, kề sát lại gần cô, giọng anh trầm khàn, còn xen lẫn vẻ cảnh cáo: "Em mà nói nữa thì anh sẽ bịt miệng em lại đấy."
Nụ cười tươi rói của cô nàng cứ thế cứng đờ, song cũng chỉ khựng lại tầm một giây ngắn ngủi thôi, cũng bởi cô đã đưa tay chạm lên khóe miệng anh rồi cứ thế hôn nhẹ lên môi anh, sau đó nhoẻn miệng cười bảo: "Anh Cảnh Thời trong ngoài bất nhất."
Mộ Cảnh Thời: "..."
Sau rốt, vẫn nghe lời cô gọi điện thoại cho Mộ Cảnh Vân, anh chàng nghe nói anh đang ở dưới khách sạn thì vui đến độ muốn chui đến cạnh anh qua màn hình điện thoại ngay tức thì, Trì Thư Ý nghe Mộ Cảnh Vân như đứa trẻ hớn ha hớn hở nói chuyện điện thoại với Mộ Cảnh Thời mà cười ngặt nghẽo không ngừng.
Anh chàng đã là một người đàn ông 25 tuổi sắp kết hôn đến nơi rồi mà tâm hồn vẫn cứ như trẻ thơ mới chịu cơ.
Mộ Cảnh Thời vừa cúp điện thoại, nhìn bộ dáng cười không khép được miệng của cô mà bất lực lắm, bèn đưa tay nhéo bên má phính của cô nàng.
Ít lâu sau, Mộ Cảnh Vân và Dương Vân San tay xách đồ tay kéo vali xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, Mộ Cảnh Thời xuống xe giúp hai người để đồ đạc vào cốp xe, sau khi họ lên xe thì Trì Thư Ý hơi nghiêng người cười cười chào.
Mộ Cảnh Vân vẫn bướng bỉnh kêu: "Chúc chị dâu nhỏ buổi sáng tốt lành!"
Trì Thư Ý lại tiếp tục bị đứa em trai trẻ con này của anh chọc cho đỏ lựng cả mặt, nhưng cô vẫn kiên nhẫn cười nói với Mộ Cảnh Vân: "Kêu tên tôi là được rồi mà."
"À..." Thế mà lần này Mộ Cảnh Vân còn ra chiều suy tư ngẫm nghĩ một phen, vài giây sau thì nghiêm túc lắc đầu nói chắc nịnh: "Không được, chị là bạn gái anh em, là chị dâu em, em biết chị ngại vấn đề tuổi tác nên không muốn em kêu như thế nhưng kêu thẳng tên chị thì không phải phép gì hết, thế nên mới kêu chị dâu nhỏ đó chứ!"
Trì Thư Ý: "..."
Mộ Cảnh Thời chả hề có ý ngăn cản gì, còn nói thêm một câu: "Cứ kệ nó đi."
Đôi mi đẹp của Trì Thư Ý lại bắt đầu xoăn tít vào nhau: "..."
Dương Vân San cũng cười nói với cô: "Cảnh Vân kính trọng anh Cảnh Thời, đương nhiên cũng sẽ kính trọng bạn gái anh Cảnh Thời, chị cứ kệ anh ấy, dù sao có khuyên cỡ nào thì anh ấy cũng gọi theo ý mình thôi."
Thế là, Trì Thư Ý từ bỏ việc khuyên Mộ Cảnh Vân sửa xưng hô luôn.
Bốn người trò chuyện qua lại có tí mà đã đến ngoài sân bay rồi.
Khi tiễn hai người nọ đến sảnh chờ, Mộ Cảnh Vân lại dùng dằng thêm một lúc, cứ nói đi nói lại với cô và Mộ Cảnh Thời là nhất định phải đến dự đám cưới của mình, khi được Mộ Cảnh Thời gật đầu xem như đồng ý thì mới hết sức tiếc nuối đi qua cửa an ninh để lên máy bay.
Trên đường trở về, Trì Thư Ý đột nhiên nói với Mộ Cảnh Thời: "Anh Cảnh Thời, em muốn tính đến chuyện làm giáo viên dạy đàn."
Mà anh dường như chẳng hề thấy bất ngờ gì với quyết định của cô, chỉ đáp "Ừ." một tiếng gọn ghẽ.
"Giờ chúng ta đi đâu thế?"
"Bệnh viện."
"Ơ?"
"Kiểm tra lại mắt cho em, xem có đủ điều kiện dùng thuốc và các biện pháp trị liệu vật lý chưa."
Cô mím môi, gật đầu đáp vâng.
Kết quả của lần kiểm tra thứ tư trong năm còn khả quan hơn mấy lần trước.
Mộ Cảnh Thời lấy báo cáo sức khỏe hai lần trước ra so sánh, sau khi xác nhận rằng cô có thể sử dụng thuốc thì đặt báo cáo xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Trì Thư Ý đang im lặng ngồi trên sô pha, nửa quỳ trên đất, nâng cằm cô lên rồi trao cho cô một nụ hôn.
Trì Thư Ý trừng mắt, hơi hoang mang vì hành động này của anh, nhất thời còn quên cả việc thở.
Đợi anh buông mình ra cô mới cắn cắn bờ môi anh vừa hôn đến, hỏi: "Kết quả sao rồi."
"Có thể uống thuốc."
"Uống thuốc xong thì sao? Em có thể khôi phục được tí thị lực nào không?" Cô chợt kích động níu tay anh lại hỏi dồn.
Mộ Cảnh Thời trở tay nắm lại tay cô, mặt nghiêm nghị hẳn lên, anh đáp: "Nếu thuốc không có tác dụng thì chỉ còn cách phẫu thuật."
"Vậy thì phẫu thuật." Cô dường như không hề do dự chút nào mà cứ buột miệng thốt ra như thế.
Làn môi mỏng của Mộ Cảnh Thời hơi mím lại, "Nhưng phẫu thuật sẽ có rủi ro."