Thuở thiên địa sơ khai, thế giới vốn chỉ có hoang vu.
Mãi tới một ngày, chính giữa nơi hoang vu đó sinh ra một vụ nổ, năng lượng kinh người phun ra từ vụ nổ.
Loại năng lượng này ảnh hưởng tới cấu tạo thế giới, thay trời đổi đất, hơn nữa còn sáng tạo ra vô số sinh mệnh.
Những sinh mệnh đầu tiên nhận được nhiều nguyên năng nhất, bọn chúng thân thể lớn như núi, vô cùng cường đại, mỗi kẻ đều có lực lượng khổng lồ.
Những sinh mạng đó được gọi là Nguyên tổ.
Sau Nguyên tổ không ngừng có thú hoang mới sinh ra, bọn chúng vẫn rất cường đại nhưng không sánh nổi những Nguyên Tổ sinh ra khi thiên địa mới bắt đầu tạo hóa.
Bọn chúng được gọi là Nguyên Thú.
Kế tục Nguyên tổ, Nguyên thú trở thành kẻ thống trị đại lục, trở thành chúa tể của thế giới Nguyên Hoang.
Thời gian Nguyên thú khống chế đại lục kéo dài hai mươi vạn năm, người sau gọi là Nguyên Sang Kỷ.
Sau Nguyên Sang kỷ là thời đại vạn tộc hưng khởi.
Lúc này, nguyên năng trong thiên địa đã giảm bớt, Nguyên thú không cách nào thích ứng biến hóa nào, bắt đầu lần lượt chìm vào trạng thái ngủ say, giảm bớt nhu cầu đối với nguyên năng, duy trì sinh mệnh.
Nhưng đời sau của chúng vẫn phát triển rộng rãi trên đại lục.
Hình thể chúng vẫn rất khổng lồ, vẫn có thể khống chế lực lượng nguyên năng, chỉ không bằng tổ tông mà thôi.
Bọn chúng được gọi là Hồng Hoang cự thú.
Cùng lúc đó, thế giới Nguyên Hoang dưới sự ảnh hưởng của nguyên năng bắt đầu sinh ra những bộ tộc có trí tuệ, cos sức sáng tạo.
Trong đó một tộc có trí tuệ gọi là Nhân tộc.
Lúc này các bộ tộc có trí tuệ vẫn rất yếu ớt, tiến trình phát triển trí tuệ hậm hơn nhiều so với lực lượng, nhưng vẫn cứng cỏi không hề đứt quãng.
Nhân tộc yếu ớt lúc đó bị đám Hồng Hoang cự thú thống trị, là đồ ăn của đám cự thú này.
Thời gian này kéo dài mười vạn năm, được gọi là Hoang Cổ kỷ.
Sau Hoang Cổ kỷ là Hỗn Loạn kỷ.
Hỗn Loạn kỷ là thời đại trí tộc quật khởi.
Tất cả những sinh mệnh có thiên phú vận dụng nguyên năng được gọi chung là sinh mệnh Nguyên hệ, cũng chính là nguồn gốc của cái tên Nguyên thú.
Những chủng tộc bị Nguyên thú nô dịch không cách nào phát triển lực lượng bản thân, chỉ có thể tiến hóa theo hướng trí tuệ.
Điển hình cho tiến hóa về trí tuệ chính là sức sáng tạo.
Sinh mệnh tiến hóa về trí tuệ cũng do đó được gọi là Trí hệ, hoặc là Nô hệ,bởi đại bộ phận Trí hệ đều có xuất thân hèn mọn.
Theo trí tuệ phát triển, sinh mệnh Trí hệ dần dần không vừa lòng với vận mệnh bị nô dịch của bản thân. Bọn họ cố gắng thoát khỏi vận mệnh này. Nhưng thời gian này, so với nói bọn họ thoát khỏi vận mệnh làm thức ăn, chẳng bằng nói trời đất cho bọn họ cơ hội mới.
Theo thời gian trôi qua, nguyên năng trong thiên địa càng lúc càng ít, từ nồng đậm như nước tới như cuồng phong vũ bão, lại tới mỏng manh như gió.
Lực lượng Hồng Hoang cự thú cũng bắt đầu suy yếu.
Bọn chúng vẫn có thể thao túng lực lượng thiên địa, chỉ là không còn dễ dàng như trước, lực lượng bắt đầu suy giảm, hình thể cũng dần dần thu nhỏ.
Bọn chúng được gọi là Yêu thú.
Bọn chúng vẫn là chủ nhân của thiên địa này, nhưng không còn là tuyệt đối.
Ám Linh tộc khởi xướng phản kháng đầu tiên.
Bọn họ là kẻ nắm giữ năng lượng nguyên năng đầu tiên trong Trí tộc, bọn họ trời sinh mẫn cảm với nguyên năng, coi là nửa Nguyên hệ, chỉ thiếu thể chất trực tiếp vận dụng nguyên năng. Nồng độ nguyên năng hạ xuống ngược lại tạo thành không gian cho bọn họ thao tác. Lợi dụng sự khống chế của bản thân với nguyên năng, bọn họ bắt đầu phản kích.
Quãng thời gian đó là thời kỳ huy hoàng của Ám Linh tộc, Ám Linh tộc lần lượt đánh bại đại lượng yêu thú. Hỗn Loạn kỷ năm bốn ngàn sáu trăm, bọn họ xây dựng được đế quốc của mình ở đầu nam thế giới, sử gọi là đế quốc Nguyên Linh.
Đế quốc Nguyên Linh chỉ tồn tại hơn hai nghìn năm đã tan thành mây khói.
Nguyên năng suy yếu đang tiếp tục, một số Hoang thú cũng bắt đầu theo bước tổ công, chìm vào trạng thái ngủ say.
Chủng tộc mới đang quật khởi.
Huyền tộc thể phách cùng trí tuệ đều cường đại, là. Bạo tộc đầy dã tính nguyên thủ, danh là Trí tộc nhưng hành động thực tế chẳng khác dã thú là bao. Lục tộc sống trong rừng, nửa thực vật nửa động vật. Tất cả lần lượt thành lập thế lực bản thân, nhưng lại lần lượt thất bại.
Hỗn Loạn kỷ năm chín ngàn năm trăm, Huyền tộc thành lập quốc gia Thiên Huyền. Ba ngàn năm sau diệt quốc.
Hỗn Loạn kỷ năm một vạn hai ngàn, Bạo tộc thành lập lãnh địa Bạo Phong, năm trăm năm sau diẹt quốc.
Hỗn Loạn kỷ năm một vạn năm ngàn, Lục tộc thành lập kinh đô Vĩnh Tịch, bốn ngàn năm sau diệt quốc.
Không chủng tộc nào vượt qua năm ngàn năm, toàn bộ hóa thành tro bụi lịch sử.
Tộc duy nhất tồn tại được hơn ba vạn năm trong tình thế Thú tộc tàn phá khắp nơi chính là Áo tộc, thành lập đế quốc Áo Thế.
Áo tộc có năng lực sáng tạo phi phàm, bản thân họ không quá cường đại nhưng lại có thể sáng tạo ra đủ loại khí giới lợi dụng nguyên năng, đồng thời dựa vào khí giới này đối kháng yêu thú. Trong thời đại đế quốc Áo tộc cường đại nhất, bọn họ thậm chí thống trị phân nửa thế giới Nguyên Hoang, thế lực vượt qua cả Yêu thú, thậm chí ngay Hồng Hoang cự thú cũng không thể ngăn cản bước chân họ.
Nhưng cũng rất nhanh chóng, các tộc Trí hệ thật sự hiểu rõ sự cường đại của sinh mệnh Nguyên hệ.
Đột nhiên Nguyên Thú thức tỉnh.
Con Nguyên thú này đánh tan đại quân của đế quốc Áo Thế, cho dù sau đó không lâu, con Nguyên thú đó do không cách nào thích ứng hoàn cảnh của thế giới Nguyên Hoang mà chết, nhưng cũng đã tạo thành thương tích không thể bù đắp đối với đế quốc Áo Thế.
Cùng lúc đó, những Trí tộc khác luôn bị Áo tộc chèn ép cũng nhân cơ hội này cầm vũ khí nổi dậy, hung hăng đả kích đế quốc Áo Thế từ chính bên trong.
Bọn họ phá hủy vương thành Vĩnh Hằng của Áo tộc, khiến kế hoạch cuối cùng của đế quốc Áo Thế thất bại, hơn nữa nhân cơ hội chia cắt di sản của đế quốc Áo Thế.
Những năm cuối thời thượng cổ Hỗn Loạn kỷ, đế quốc Áo Thế diệt vong. Năm tộc chia cắt di sản của Áo tộc, Nguyên thú đạt được Thiết Bị Chiết Xuất Huyết Mạch, từ đó có thể rút lực lượng Thú tộc cho mình dùng, sáng tạo ra hệ thống võ sĩ huyết mạch, tức là tiền thân của Nguyên Khí Sĩ - Tô Trầm đoán vậy.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
"Tác Tư Y Cách Nhĩ nói, ta đã chán ghét lối suy nghĩ ngoan cố không chịu thay đổi như đá hoa cương của nô lệ Sơn tộc, ta không cần nô lệ cường tráng mà cần nô lệ thông minh có thể hiểu ta. Sau đó hắn mua Lâm Tinh Hỏa về. Ba năm sau đó, khởi nghĩa Liệu Nguyên bùng phát, Lâm Tinh Hỏa suất lĩnh một ngàn hai trăm nô lệ Nhân Tộc xử lý chủ nhân của mình, sau đó đào vong tới vùng núi phụ cận. Sau ba mươi ngày, Lâm Tinh Hỏa cùng đội quân nô lệ của hắn diệt vọng... Ai mà ngờ được đây mới là chân tướng lần khởi nghĩa đầu tiên của Nguyên thú. Chỉ một lần phản kháng chủ nô Áo tộc đã được gọi là mở màn cho chiến tranh phản kháng của Nhân tộc, trận chiến Liệu Nguyên."
Trên căn lầu nhỏ Ngọc Chân các, Tô Trầm đọc xong đoạn này, giọng điệu trầm trọng tổng kết lại.
"Lịch sử chân thực luôn khiến người ta thất vọng phải không?" Đường Chân cười ha hả trả lời: "Theo như lịch sử ta tìm hiểu được, rõ ràng không tốt đẹp như sách sử."
"Như vậy Lâm Tinh Hỏa rốt cuộc co hô câu 'Nhân tộc vĩnh viễn không làm nô' kia không?" Tô Trầm hỏi.
"Ai biết được." Đường Chân lắc đầu.
Lịch sử mà hắn tìm hiểu được cũng có hạn chế của nó. Một số chân tướng đã theo dòng năm tháng trôi qua, vĩnh viễn bị chôn giấu trong dòng chảy lịch sử.
Thật cùng giả lúc này đã chẳng còn ý nghĩa, bất kể Lâm Tinh Hỏa có hô câu nói kia không, hắn cũng đã trở thành biểu tượng và tấm gương phấn đấu cho Nhân tộc thời đại này. Loại hắn khỏi bệ cũng chẳng ích lợi gì với Nhân tộc, biết được chân tướng chẳng qua chỉ để mình càng bình tĩnh đối mặt với hiện thực, cũng biết cách suy nghĩ thấu đáo hơn.
Về phần những suy nghĩ như 'lập lại trật tư', 'chân tướng lịch sử' vân vân thì quên hẳn đi. Cho dù chỉ mười lăm tuổi, Tô Trầm cũng biết ý tưởng đó quá vô lý, không thực tế.
"Hôm nay dạy lịch sử đến đây thôi, thiếu gia nghỉ ngơi chút đi rồi ta dạy Áo ngữ. Đáng tiếc nếu thuật Thông Hiểu Ngôn Ngữ của Áo tộc được truyền lại thì tốt. Nghe nói chỉ cần nắm giữ pháp thuật đó có thể tự học tất cả nôn ngữ, thiếu gia cũng không cần khổ cực như vậy."
Tô Trầm trả lời: "Theo chưởng quỹ học tập, tiểu tử chỉ thấy thích thú, không thấy vất vả."
Đường Chân cực kỳ vui mừng, cười ha hả đi ra.
Thấy Đường Chân ra ngoài, lúc này Tô Trầm mới cúi đầu nhìn quyển sách trên tay mình.
Chữ viết trong sách nhập nhòe mơ hồ, vẫn không thấy rõ được, nhưng ít ra đã phân biệt được một vài chữ.
Đúng vậy, ánh mắt cậu lại khôi phục đôi chút.
Thế giới trong mắt cậu giờ đã có hình dáng khác.
Nó thoạt nhìn như một bức tranh sơn thủy nhiều màu, tất cả mọi thứ đều bị nhuộm đẫn, phóng đại, mơ hồ, toàn thế giới đều do thế mà trở nên thô kệch nhưng rất đặc sắc.
Có thể nhận ra một chút sắc thái, thế giới trong mắt cậu cũng lại trở nên lộng lẫy phong phú.
Hiện giờ cậu như một người bị cận thị quá nặng, không thấy rõ được, nhưng đã không phải không nhìn thấy gì như trước nữa.