Chương 48: Cô bé ngốc

Nguyên Huyết Thần Tọa

Duyên Phận 16-03-2023 17:52:03

"Ngươi nói cái gì? Ngươi lại nhận trừng phạt Thâm Hồng?" Giọng nói Dạ Mị lanh lảnh như vừa bị cửa kẹp. Dưới tấm khăn che màu đen là ánh mắt vừa phẫn nộ vừa khó hiểu trừng trừng nhìn Tô Trầm, giọng điêu khô khốc: "Ngươi đã làm gì?" "Không có gì, chỉ đem Tô Khánh đánh một trận thôi." "Đánh nặng lắm?" Tô Trầm nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: "Không nặng lắm, chỉ gãy mũi, rơi mất cái cái răng, rách tai, mắt sung huyết, chắc ba ngày tới không nhìn thấy đường, thêm tay phải gãy xương nữa... Ta ra tay có chừng mực, đều là vết thương có thể chữa trị." Dạ Mị hit một hơi lạnh, cô có thể tưởng tượng dáng vẻ Tô Khánh cùng cơn thịnh nộ của người trong Tô gia. Đương nhiên tất cả phẫn nộ kia cuối cùng đều bị đặt dưới câu nói 'ta chọn trừng phạt Thâm Hồng' của Tô Trầm. Hôm đó, mỗi người Tô gia đều nhìn Tô Trầm như nhìn người điên. Bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi, bọn họ cũng không cách nào hiểu nổi. "Vì sao phải làm như vậy?" Dạ Mị hỏi. "Bởi vì ta muốn đột phá, ta muốn đạt được huyết mạch Vân Bức, ta muốn bản thân mạnh mẽ hơn, ta muốn đánh cho hắn một trận thống khoái lâm ly." Tô Trầm trả lời. Theo ý nghĩa nào đó, tất cả những lời của cậu đều là nói thật. Dạ Mị cũng không biết nói gì. Nửa ngày sau mới khó nhọc lắm nói được một câu: "Ngươi có thể còn sống trở về từ Thâm Hồng sơn mạch không có nghĩa là có thể còn sống trở về lần thứ hai. Biết loại người nào tới Thâm Hồng sơn mạch sẽ chết nhanh nhất không?" "Kẻ yếu?" Tô Trầm hỏi. "Không." Dạ Mị lắc đầu: "Kẻ yếu biết mình yếu cho nên ngay từ đầu đã không cưỡng cầu bản thân. Bọn họ sẽ cẩn thận từng li từng tí một, xem việc sinh tốn như vấn đề đầu tiên cần giải quyết, sẽ không tùy tiện tới những nơi nguy hiểm. Loại người chết nhanh nhất thường là những kẻ đã có thực lực nhất định, cũng có kinh nghiệm nhất định về việc sinh tồn trong dãy núi. Bọn họ từng đi ra khỏi Thâm Hồng sơn mạch thành công, bèn tưởng rằng mình đã thích ứng với nơi đó. Bọn họ đã mạnh hơn so với trước kia, bèn cảm giác mình có thể tới nơi càng nguy hiểm. Bọn họ có tự tin, cho nên càng khinh thường nguy hiểm... Khi bọn họ mất cảnh giác cũng chính là lúc tử vong buông xuống." Tô Trầm nghiêm nghị. Dạ Mị có lẽ hơi ngốc, nhưng những lời vừa rồi lại cực kỳ chính xác. Bản thân Tô Trầm chính là như vậy, sau một lần trải qua trừng phạt Thâm Hồng, trở về an toàn, cậu đã hơi coi thường nguy hiểm của Thâm Hồng sơn mạch, thậm chí trong lòng hạ quyết định lần này sẽ đi sâu thêm vào trong dãy núi, để gặp phải càng nhiều Hung thú, tiết kiếm nhiều thời gian hơn. Đó là suy nghĩ cực kỳ đáng sợ, cực kỳ trí mạng, mang ý nghĩa cậu sẽ gặp phải nguy hiểm càng lớn. Có lẽ cậu có thể trốn thoát từng nguy cơ một, nhưng chỉ cần có một lần thất bại... sẽ không còn lần sau nữa! Nghĩ đến đây, Tô Trầm cung kính thi lễ với Dạ Mị: "Ngươi nói đúng lắm, là ta đánh giá quá thấp nguy hiểm của Thâm Hồng sơn mạch, quá đề cao bản thân." Dạ Mị rõ ràng không ngờ Tô Trầm lại chịu nghe lời mình đến vậy cảm thấy đắc ý: "Ngươi cũng được, ít ra cũng là trẻ nhỏ dễ dạy." Dáng vẻ như ông cụ non. Tô Trầm cười thầm. Dạ Mị lại nói: "Như vậy ngươi không đi nữa?" Tô Trầm lắc đầu: "Vẫn phải đi, người cũng đánh rồi, không còn đường lui. Ta nói là phải chú ý về mặt tâm tính thôi. Phải chuẩn bị kỹ càng cẩn thận hơn, chứ không phải từ bỏ. Lần này lúc đầu ta chỉ định mượn Mặc Văn Chiến Đao cùng Tử Tinh Chiến Giáp, giờ xem ra vẫn mượn cả bốn món Nguyên khí thì tốt hơn. Đúng rồi, tốt nhất cho thêm ít Liệt Hồn Pháp Châu cùng dược tề." Dạ Mị chán nản: "Uổng công ta nói nhiều như vậy, chẳng qua khiến ngươi thay đổi chủ ý đe dọa đòi chúng ta thêm à?" "Ài, sao lại nói là dọa dẫm, khó nghe quá. Đây gọi là giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa có phải ta mượn rồi không trả đâu, lần trước mượn xong không phải đã trả lại cho các ngươi à?" Tô Trầm biện bạch. "Đồ tiêu hao có còn mà trả đâu." "Lần này ta sẽ tự bỏ Nguyên thạch được chưa? Liệt Hồn Pháp Châu cùng dược tề ngươi tính giá đi, ta mua là được chứ gì? Đương nhiên đều là hàng kém chất lượng, để giá rẻ chút đi. Lần trước mua công pháp từ chỗ các ngươi giờ không còn mấy tiền." "Cái này..." Dạ Mị sờ sờ cằm: "Cũng không phải không thể, có điều ta vẫn phải về hỏi một chút đã." Đêm hôm sau, Dạ Mị lại đến. Đi thẳng vào vấn đề: "Các thủ lĩnh sau khi bàn bạc đồng ý cho ngươi mượn bốn món Nguyên khí, về phần Liệt Hồn Pháp Châu cùng dược tề cũng cho ngươi miễn phí. Yên tâm, lần này là thuốc tốt, không cần tiền?" "Tốt như vậy?" Tô Trầm không tin có bánh rơi từ trên trời xuống. "Chỉ cần ngươi giúp chúng ta làm một việc là được." Dạ Mị nói. "Chuyện gì?" "Gần đây có phải Tô gia có chuyển hàng từ Hán Giang tới không?" Tô Trầm cười: "Ngươi nói là đống gỗ của Long Thịnh Hành? Đúng vậy, chỗ hàng đó do tam thúc Tô Phi Hổ của ta phụ trách áp tải. Sao nào? Các ngươi có ý đồ với chỗ gỗ đó à/" "Đương nhiên không phải, chỉ hy vọng có thể hỗ trợ mang theo ít đồ." "Mang theo ư?" Tô Trầm hiểu ra: "Hàng cấm?" "Không, chỉ không muốn để phe đối địch biết." "Nếu không phải đối nghịch với triều đình có thể cân nhắc. Nhưng chỉ từng đó chỗ tốt lại chưa đủ." "Ngươi muốn cái gì?" "Lần trước ta mua công pháp là thâm ô tiền trong nhà, tuy không quá nhiều nhưng vẫn khiến vốn liếng hơi căng thẳng." "Cho ngươi ba trăm Nguyên thạch." "Một ngàn." "Này, chỉ nhờ ngươi mang giúp chút hàng thôi mà!" Dạ Mị lại trợn mắt. Tô Trầm lười biếng nói: "Muốn kéo một thiếu gia gia tộc xuống nước, dẫu gì cũng phải tốn chút tiền chớ." Dạ Mị ngây ra, cười nói: "Lại bị ngươi nhìn ra rồi." Đang yên đang lành bảo Tô Trầm mang hàng, thật sự không phải Tô gia không được ư? Tô Trầm lại không cho là vậy. Vì sao sau trừng phạt Thâm Hồng, tổ chức thần bí này còn nhiệt tình giúp cậu như vậy, ngay loại Nguyên kỹ hiếm thấy Tinh Thần Chi Nhãn cũng đồng ý lấy ra, còn bán cho cậu với giá thấp? Chẳng phải là tạo quan hệ với cậu ư! Ngẫm lại Lâm Giải bị cậu giết là biết, tổ chức này dang lôi kéo người khắp nơi. Những người này có thể là Nguyên Sĩ tu vi cao thâm, cũng có thể là quan viên quyền cao chức trọng, đương nhiên cũng có thể là thiếu gia thế gia đại tộc. Ngay tên Lâm Giải thuộc chi phụ của Lâm gia còn có giá trị lôi kéo, Tô Trầm làm sao lại không có? Huống hồ một khi lôi kéo thành công, nguy hiểm để lộ tin tức cũng càng ít đi. Đã bị người ta phát hiện bí mật, lại không thể giết chết đối phương, vậy biến hắn thành người một nhà là được. Đây cũng là suy nghĩ không tệ. Cùng một đạo lý, Tô Trầm cũng không có lý do gì từ chối chuyện lôi kéo này. Sau khi cậu từ từ phân rõ giới hạn với Tô gia, tạm thời còn không thể tự mình phát triển, cậu quả thật cần một chỗ dựa mới, cho dù chỗ dựa này tương lai có thể dẫn tới đủ loại phiền toái. Cho nên ban đầu đề nghị mua công pháp là xây một bậc thang cho đối phương xuống, mà hiển nhiên đối phương cũng nhận tin này, công pháp đưa tới rất có giá trị, còn đưa giá ưu đãi, như vậy mới có thể hợp tác tiếp. Cũng theo đó là hiện tại, tiếp tục thăm dò và lôi kéo. Dụ dỗ ấy mà, phải làm từ từ mới càng sâu sắc. "Nếu dụ dỗ đủ lớn, cho dù biết là mồi cũn sẽ nuốt." Tô Trầm lười biếng nói dáng vẻ ta không sợ bán mình, chỉ sợ bán giá rẻ. "Vậy được rồi, thì một ngàn Nguyên thạch. Hợp tác vui vẻ!" Dạ Mị lại dùng từ 'hợp tác'. "Hợp tác vui vẻ." Tô Trầm cũng trả lời chắc chắn. Tiếp đó cậu nói: "Đúng rồi, nếu đã là bằng hữu sau này nói chuyện cũng không cần cố đổi giọng, để ta nghe giọng thật của ngươi đi." "Cái này..." Dạ Mị do dự một chút. "Chẳng phải là con gái à, sao phải giấu diếm đến giờ?" Dạ Mị lập tức trợn mắt nhìn: "Ngươi biết ta là nữ?" Câu trả lời của Tô Trầm khiến nàng phẫn nộ: "Thích khách ngu ngốc như cô, chỉ có thể là nữ người ta mới tha thứ cho được."