Chương 17. VẾT NỨT DƯỚI CHÂN NÚI

Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

La Kiều Sâm 23-08-2023 17:26:49

Đi tầm mười mấy hai chục bước, Lưu Văn Tam mới dừng lại. Lão quay đầu ngó nghiêng, tôi cũng quay đầu nhìn theo. Cổng nhà lão Liễu mở toang! Nến hương hoa quả, đều đã được bày biện đầy đủ! Thế nhưng ở cửa phụ lại có một người đứng đấy! Tim tôi đập đánh thịch một cái, người đó khom lưng, thậm thà thậm thụt nhòm vào trong nhà, nhìn kỹ hơn, đây chẳng phải là lão Liễu sao? Lão vẫn mặc nguyên như lúc hôm qua được vớt lên, bộ quần áo da vừa già vừa cũ, cả người vẫn còn ướt nhẹp, nước đang cứ rơi tí tách. Nhưng giờ ban ngày ban mặt, cũng thấy quỷ được à?! Tôi nghĩ mình bị hoa mắt rồi, ra sức dụi mắt. Lại nhìn qua, lão Liễu đã ngoảnh đầu lại, chăm chăm nhìn bọn tôi. Mặt lão trắng bềnh bệch, giống như bị ngâm nước lâu vậy, sưng phù một cách khác thường, hơn nữa trong ánh mắt lão, toàn là âm u và thù hận! Tôi rùng mình, người nổi hết cả da gà. Ào ào! Đột nhiên, từ cổng có một người bước ra, hắt một chậu nước bẩn ra. Đấy là người mà Liễu Chí đưa đến, người đàn bà già tầm tuổi lão Liễu. Mụ trợn mắt nhìn về phía tôi với Lưu Văn Tam: "Đi thì đi luôn, còn nhòm ngó cái gì! Lão Liễu không cần mày đến đưa!" Nghe xong câu gào đấy, tôi mới phát hiện, lão Liễu ở chỗ cửa phụ đã không thấy đâu... Lau mồ hôi lạnh trên trán, tim tôi đập thình thịch, quả nhiên là ảo giác! Lưu Văn Tam lắc đầu, quay người tiếp tục đi ra xa. Tôi đi theo sau lão, không ngờ, Lưu Văn Tam không về nhà, mà lại đi ra bãi lau Liễu ở sau thôn! Trên mặt đất toàn là vết chân hỗn loạn, ướt nhanh nhách, tuy giờ là giữa trưa, nhưng vẫn cứ cảm giác đầy âm u lạnh lẽo. "Chú Văn Tam, chúng ta ra đây làm gì vậy?" Tôi hỏi. Lưu Văn Tam trầm ngâm một lát rồi nói: "Lão Liễu, thành quỷ quái rồi, chú vốn cứ nghĩ rằng, phải đến ngày đầu bảy hồn về lão mới quay về, không ngờ ban nãy, lão đã vào nhà rồi! Trong cái bãi lau Liễu này, e là không đơn giản như thế, Vương Mộng Kỳ chẳng qua là xác mẫu mới hóa sát chưa bao lâu, giết một người, sao lại tác quái ngay lập tức thế được?" Tôi sợ giật cả mình, nói: "Chú Văn Tam... Bây giờ không phải là giữa trưa à... Làm sao lại..." Lưu Văn Tam bất chợt nhìn tôi chằm chằm: "Thập Lục, ban nãy không phải mày cũng nhìn thấy rồi à?" Đột nhiên, tất cả âm thanh xung quanh đều chợt im bặt... Ban nãy, đúng thật là tôi không bị hoa mắt? Đấy đúng là quỷ hồn của lão Liễu! Tôi nuốt miếng nước bọt, khó khăn nói: "Nhưng bây giờ là giữa trưa..." Lưu Văn Tam lắc đầu nói: "Trong một ngày, có một giờ là cực âm, tuy rằng nhìn có vẻ như giờ tý giữa đêm là lúc âm khí ngưng tụ nhất, nhưng thực chất, âm khí ấy rất rời rạc tản mạn, là tiểu âm, không được tính là đại âm! Giờ ngọ ba khắc, dương cực sinh âm! Lúc này, mới là giờ cực âm! Cũng là đại âm! Quỷ quái có thể xuất hiện vào ban ngày, chính là vào giờ này." "Thằng cháu lão Liễu, đưa vợ nó, với mẹ vợ đến, chú nhìn ra được, là nó định chiếm gia tài của lão Liễu, lão tuy không kết hôn, nhưng hàng cháu vẫn có mấy đứa." "Liễu Chí tổ chức tang lễ, lại đưa quan tài lão Liễu vào trong nhà, ai còn dám tranh với nó? Lưu Văn Tam tao không hề nói linh tinh! Dám làm đám tang tại nhà cho khách đột tử, tuyệt đối chẳng có mấy người!" "Tham tiền, không những hại bản thân, mà còn hại cả lão Liễu!" "Ban nãy vừa đúng giờ ngọ ba khắc, lão Liễu ngó thấy quan tài của mình vào nhà rồi, làm gì có chuyện không về nữa? Giờ đã vào rồi, lão liền chẳng muốn rời đi nữa!" Nói mãi nói mãi, con mắt Lưu Văn Tam trợn tròn cả lên, rõ ràng đang nhịn cục khí trong người. Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, gật gật đầu, chứ không Lưu Văn Tam muốn nhờ bà nội đi làm việc, hồi đám tang bố tôi, bà nội vẫn còn chưa đồng ý với lão. Nếu lão đúng là có cách để quan tài bố tôi được đặt ở nhà, bà nội tôi chẳng càng cảm kích lão à, khả năng đi với lão càng cao hơn chứ? Lão Liễu với lão chơi với nhau cũng mấy chục năm rồi, quan hệ tuyệt đối không tồi! Lão không phải không giúp, mà đúng là không có bản lĩnh đấy! "Thế chú Văn Tam, giờ làm thế nào? Không quản chuyện của lão Liễu thật à?" Tôi hỏi dò. Lưu Văn Tam lắc đầu, thở phì một hơi: "Thằng cháu lão ấy không muốn chú quản, chú quản không nổi, giờ chúng ta ốc còn không lo nổi mình ốc nữa kìa, Vương Mộng Kỳ dữ lắm! Hôm qua nếu không phải mày lắc chuông, chú Văn Tam của mày không lên bờ được thật." Nhớ lại cái cảnh kinh hồn tối hôm qua, tôi đến giờ vẫn còn chưa hết sợ... Nếu không phải mẹ tôi đưa tôi lên, giờ này chắc tôi cũng như lão Liễu, toi mạng ở bãi lau Liễu rồi. "Thế chú Văn Tam, chúng ta ra đây làm gì vậy? Không phải giờ ngọ quỷ có thể ra ngoài à, bãi lau Liễu không an toàn lắm..." Tôi hỏi tiếp. Lưu Văn Tam lại khom người chui vào dưới tán cây liễu bên cạnh, đẩy cái thuyền nhỏ lần trước ra. "Giờ ngọ ba khắc, thời điểm cực âm cũng chỉ trong chớp mắt vậy thôi, bây giờ qua giờ đấy rồi, quỷ gì cũng không ra ngoài được." Lưu Văn Tam nhảy lên thuyền, bảo với tôi: "Thế nào, Thập Lục, đi vũng Lương với chú một chuyến! Ban đêm không tiện đối phó Vương Mộng Kỳ, bây giờ chắc chắn cô ta đang ở vũng Lương, đợi trời tối mới đến tìm chúng ta tính sổ!" "Giờ chú Văn Tam mày phải đi đánh thẳng hang ổ nhà nó! Bốc nó đi luôn!" Tôi bị Lưu Văn Tam dọa cho giật nảy mình, quả nhiên, lão đi vớt xác cả nửa đời, không phải nói linh tinh đâu, đến Vương Mộng Kỳ ở đâu, cũng nói thẳng ra được. Thế thì tôi cũng quyết định dứt khoát, gật đầu luôn: "Rồi, chú Văn Tam! Cháu đi với chú!" Tôi cũng nhảy thẳng lên thuyền, trong đầu nghĩ đơn giản, rằng giờ ban ngày ban mặt, xảy ra chuyện gì được? Hơn nữa, Lưu Văn Tam cũng không thể nào đi chịu chết! Vụ loạn Vương Mộng Kỳ này không giải quyết, còn chưa biết phải chết thêm bao nhiêu người nữa, tôi với bà nội đều không an toàn, càng đừng nói đến chuyện đi theo Lưu Văn Tam đỡ âm linh kiếm tiền, còn nữa, làm thế nào để mẹ tôi đi đầu thai, lão còn chưa nói kìa! Lưu Văn Tam giơ ngón tay cái với tôi, cười hề hề bảo: "Có chí khí! Chú Văn Tam sẽ cho mày xem, người vớt xác sông Dương bọn chú, không phải ăn chay đâu!" Nói xong, Lưu Văn Tam bắt đầu chèo thuyền, hướng về phía vũng Lương. Lúc này ánh nắng chiếu lên mặt, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu, ấm áp lạ. Bãi lau Liễu làm gì còn khủng bố kinh người như đêm qua nữa? Hoặc là do ban ngày, hoặc là do Lưu Văn Tam sốt ruột, tốc độ chèo thuyền càng nhanh! Tôi chỉ cảm giác, dùng không đến một nửa thời gian lần đi đêm trước, chúng tôi đã ra khỏi bãi lau Liễu, đến vũng Lương rồi! Nằm giữa khe rãnh giữa hai quả núi, vùng nước của vũng Lương hiện ra vô cùng âm u yên tĩnh. Ánh nắng chiếu xuống, đã chẳng còn ấm áp mấy, ngược lại, gió mát lành lạnh . Lưu Văn Tam từ từ chèo thuyền, đến chỗ vớt xác Vương Mộng Kỳ lúc trước. Cả vùng nước khu đấy, càng lạnh hơn một chút, sau khi lại gần, tôi lạnh đến run người. Lưu Văn Tam vuốt mặt một phát, mở cái túi lão đeo trên lưng ra, thay một bộ đồ khác. Áo khoác vải bố kiểu cổ màu vàng thẫm, quần vải thô màu xanh đen, bó sát lấy chân. Lúc lão thay áo tôi cũng nhòm thấy rồi, tuy đã bốn năm mươi tuổi, nhưng toàn thân lão cơ bắp chắc nịch, khiến cho đứa thanh niên hai mươi hai tuổi đầu như tôi nhìn mà thấy xấu hổ. Thay quần áo xong, mồm Lưu Văn Tam ngậm lấy một con dao nhỏ sáng loáng. Trên người đeo chỗ dây thừng lần trước đi vớt Tạ Ngọc Khiết, và cái dây vải cắm đinh gỗ đào! Lão kéo kéo dây thừng, lại lấy con dao nhỏ xuống, nói với tôi: "Thập Lục, tý nữa chú xuống dưới, nếu một lúc mà chưa lên được, thì mày cũng đừng sợ! Ban ngày, mấy cái thứ ở dưới nước không làm gì được chú đâu!" "Có điều cái vũng Lương này đúng là hơi âm, khả năng là có chỗ đặc thù nào đó, mày có thể sẽ vẫn thấy quỷ, giống như trên vị trí tử huyệt phong thủy vậy, không chừng ở xó nào chỗ chân núi lại có một cái cũng nên. Tóm lại là cứ ở trên thuyền, không đi đâu hết là được! Cũng không phải chèo thuyền!" Tôi trịnh trọng gật đầu: "Chú Văn Tam yên tâm, cháu sẽ không gây thêm phiền hà đâu." Lưu Văn Tam cười ha hả vỗ vỗ vai tôi, cắn lấy con dao nhỏ, rồi tùm một phát nhảy xuống nước. Tôi ngồi bên mạn thuyền, nhìn xuống dưới nước mãi một lúc. Lúc Lưu Văn Tam mới xuống, còn có sóng nước dao động, bây giờ đã tĩnh lặng như mặt gương, chẳng còn chút gợn sóng nào. Đợi khoảng tầm mười phút, mặt nước ào ào mấy tiếng, Lưu Văn Tam trồi lên. Sắc mặt lão tương đối khó coi, trèo lên thuyền. "Chú Văn Tam, sao thế, gặp chuyện phiền phức gì à?" Tim tôi đập đánh thịch, hỏi lão. Lưu Văn Tam hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: "Có gì sai sai, Vương Mộng Kỳ chắc chắn chết ở đây, nhưng xác của cô ta, lại không ở dưới này." Chân mày lão nhíu chặt, rõ ràng đang suy tìm. Tôi thăm dò nói: "Hay là cô ta không đưa âm thai về?" Lưu Văn Tam lắc đầu: "Không thể nào, cô ta chắc chắn phải quay về, đây là nơi cô ta mất mạng, đặc biệt là cô ta lại giết liền mấy mạng người, phải ở lại đây, mới giúp sát khí của cô ta mạnh hơn, mới làm được càng nhiều việc hơn!" "Rời khỏi đây quá lâu, sát khí của cô ta chỉ ngày càng yếu đi. Ở đây chắc chắn có một chỗ tụ âm. Nếu không, thì có thể là cô ta không chết ở đây, ban đầu xác nổi lên, là muốn có người nhìn thấy, đến đỡ âm linh cho cô ta!" Tôi nghe lão nói xong, là bắt đầu đánh trống ngực. Bởi vì tôi căn bản không hiểu những thứ này, chỉ biết nghe Lưu Văn Tam nói, và xem lão làm. Lưu Văn Tam trầm ngâm mãi một lúc, lại nhìn khắp xung quanh, chống cây sào tre, chèo thuyền từ từ tiến về phía vị trí tiếp giáp chân núi. Vách núi dựng đứng mười mấy mét, trên đá mọc đầy rêu màu xanh đen. Càng lại gần, thì càng lạnh, giống như đang tiếp cận một tảng băng vậy. Trong chớp mắt, tôi cảm giác trên người nổi từng mảng da gà, giống như bị người ta nhìn chằm chằm vậy. Thuận theo chân núi chèo về phía trước tầm bảy tám mét, tôi bất ngờ quay đầu, nhìn chăm chăm vào vị trí một tảng đá phủ rêu xanh! Lờ mờ, bên dưới có một bụi cỏ nước, lúc ẩn lúc hiện. Người có một giác quan thứ sáu, đấy là khi bị người khác nhìn chăm chú, cho dù có quay lưng lại, cũng sẽ có cảm giác như thể, là có người đang nhìn trộm! Tôi đang có cảm giác đấy! Có người đang nhìn tôi! "Chú Văn Tam, cháu cảm giác chỗ kia hơi có vấn đề..." Tôi khàn giọng gọi Lưu Văn Tam một tiếng. Lưu Văn Tam dừng lại, cũng nhìn vào chỗ theo hướng tôi chỉ. "Một đám cỏ nước, có gì không bình thường đâu? Đấy không phải là chỗ tụ âm." Lưu Văn Tam lắc đầu. "Qua đó xem xem, cháu có cảm giác như có người đang nhìn cháu vậy." Tôi lại nói thêm một câu. Lưu Văn Tam chèo thuyền quay lại, xong ngồi xuống vạch một búi cỏ nước ra, cười ha ha bảo: "Thập Lục, có gì bất thường đâu, chẳng qua là một đám cỏ..." Tiếng lão chợt im bặt. Luồng nước ở đây, dường như có hơi lưu động một chút, giống như đang chảy vào trong vậy, như là phía dưới đám cỏ nước này, có một miệng nước chảy vậy. Đồng thời, phía sau đám cỏ nước, mập mờ có một khe nứt không nhỏ. Tôi không biết lấy can đảm ở đâu ra, thò tay xuống giật đám cỏ nước ra! Cái cảm giác nước chảy càng trở nên rõ rệt hơn, bên trong khe nứt này có nước vũng Lương chảy vào! Khe nứt rộng cỡ một người bị cỏ nước che khuất, giật bỏ đám cỏ đi, có thể nhìn thấy còn một đám đen xì xì, đây rõ ràng là tóc... Da đầu tôi tê rần, khắp người nổi da gà, đến lông tóc cũng dựng ngược cả lên! "Chú... Chú Văn Tam! Ở đây có một cái xác chết!" Tôi gào ầm lên, đến gần vỡ cả tiếng.