Có lão canh chừng, tôi cũng chẳng đến cạnh giường nữa, thực sự không nhẫn tâm nhìn xác chết Cố Nhược Tầm thành bộ dạng này.
Tôi lấy một cái ghế ngồi ở cửa, ngồi được một lát, tôi bắt đầu gà gật.
"Thập Lục, buồn ngủ thì đi ngủ một lúc, chú thấy Cố nhị đương gia cũng chẳng một chốc một lát mà tìm được gã đàn ông kia. Khả năng phải đến ngày mai, chuyện trấn xác, chú còn trấn được đến trước đầu bảy." Lưu Văn Tam uống rượu vào, có hơi líu lưỡi, lầu bầu nói.
Nghe câu nói này, tôi nhẹ cả nửa người, cũng không nhịn được mí mắt sụp xuống, nhắm mắt lại, cứ thế ngủ thiếp đi...
Thực ra, tôi vẫn có một tâm lý cầu may.
Nhà họ Cố nhà lớn nghiệp lớn, lại thêm tôi và Lưu Văn Tam, kiểu gì cũng không thể xảy ra chuyện được.
Thế nhưng chuyện quái dị, lại xảy ra đúng lúc nửa đêm về sáng...
Chuyện quái dị mà tôi và Lưu Văn Tam đều không ngờ đến! Cũng khiến cho tất cả người ở khu nhà cổ họ Cố, bị một làn mây đen khủng khiếp bao trùm lên tâm trí...
Nửa đêm về sáng, tôi ngủ mơ mơ màng màng, bên tai liên tục nghe thấy tiếng gọi La âm bà, La âm bà.
Mặt còn bị người ta vỗ nhanh mấy cái.
Tôi mở trừng mắt, gương mặt nhăn nhúm của quản gia nhà họ Cố, xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi giật cả mình!
"La âm bà, cậu nhanh ra ngoài xem! Có chuyện rồi! Có chuyện lớn rồi!"
Trong mắt quản gia toàn là sự sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tôi rùng mình tỉnh táo lại, bật một cái đứng dậy khỏi ghế.
Ngoảnh đầu nhìn trong phòng một cái, Lưu Văn Tam cũng ngủ rồi, trên đất toàn là vỏ lạc, còn cả cái vỏ chai Nhị Oa Đầu rỗng.
"Ông nói đi, chuyện gì vậy?" Tôi cũng có chút căng thẳng, hỏi nhỏ.
Quản gia hoảng hốt nói: "Cậu đi với tôi ra cổng chính xem là sẽ rõ... Tôi cũng không dám nói bừa."
Tôi theo quản gia ra cổng chính tiền viện.
Vừa đến cổng chính, lông khắp người tôi dựng đứng dậy, da đầu tê rần!
Dưới mái cổng chính, treo một dây lụa trắng...
Một người đàn bà trung niên mặt mũi xanh lè, treo cổ chết trên dây lụa trắng! Lưỡi bà ta thè ra ngoài cả thước, đôi mắt nhắm tịt, trên cổ là vết thắt màu tím đậm!
Hai chân bà ta duỗi thẳng, hai tay cũng buông thõng sang hai bên, mũi chân hướng xuống đất, dường như trước khi chết còn ra sức giãy giụa, muốn chạm được xuống đất...
Đây rõ ràng là kẻ ban ngày còn giữ xác vòi tiền ở khu nhà cổ, Từ Hồng Mai!
Người mẹ nghiện cờ bạc của Cố Nhược Tầm!
Bà ta ban ngày vừa mới ăn vạ được sáu trăm vạn, giờ mới đến đêm, sao đã đến nhà họ Cố treo cổ chết?
Sắc mặt tôi vô cùng khó coi, siết chặt nắm đấm, đây không phải chuyện tốt đẹp gì, nhà họ Cố lại có người chết, trời biết sẽ còn gây loạn gì nữa...
"Báo cảnh sát chưa? Cố nhị đương gia biết chưa? Phải nhanh lấy xác chết xuống, treo cổ tự sát chết, thì chắc không có liên quan gì đến nhà họ Cố, bà ta vốn dĩ đã là con điên." Tôi lập tức bảo với quản gia.
Lúc này, cũng có mấy người làm nhà họ Cố ở ngoài cổng.
Bọn họ mặt đều như đưa đám, nhìn bóng lưng xác chết, có người còn sợ đến nỗi ngồi bệt dưới đất.
Mồ hôi trên trán quản gia rớt từng giọt to đùng: "Tôi gọi cho Cố nhị đương gia rồi, ông ấy còn đang tìm người, sẽ về ngay ... Tôi vẫn chưa báo cảnh sát... La... La âm bà... Bà ta không phải treo cổ tự sát đâu! Ban ngày bà ta kinh động đến xác của tiểu thư Nhược Tầm, chắc chắn là quỷ gây loạn! Bà ta bị quỷ giết đấy!"
Lời của quản gia, làm tôi rùng mình, tôi đang định bảo ông ta đừng có ăn nói linh tinh.
Kết quả, tự nhiên có gió nổi lên, cái xác treo trên dây lụa, thuận theo chiều gió, xoay một vòng...
Lắc lư lắc lư, lưng bà ta lủng lẳng trước mặt tôi.
Bên trên còn in mấy vết bàn tay đẫm máu!
Chân tôi nhũn cả ra, da đầu tê rần, cả người như rơi vào hố băng!
Hơn nữa tôi mới phát hiện, trên người bà ta không phải mặc quần áo thường...
Chân cũng không phải đi giày dép thường!
Tôi vẫn còn nhớ mang máng, ban ngày Từ Hồng Mai mặc một chiếc áo khoác màu vàng, quần đen, đi giày bệt.
Còn bây giờ, trên người bà ta khoác một chiếc áo liệm màu trắng!
Theo chiều gió thổi, xác bà ta xoay tròn dưới mái cổng, không chỉ trên lưng bà ta có mấy vết bàn tay máu, tôi mơ hồ phát hiện, ở vị trí áo liệm tiếp xúc với cổ, còn không ít vết máu màu đỏ đen.
Người tôi lạnh hẳn, siết chặt nắm tay, trợn mắt nhìn xác chết.
Cái áo liệm này... Chẳng phải là cái áo Cố Nhược Tầm mặc sao?
Những vết máu trên cổ, đều là máu xác chết mà lúc bà ta giữ xác chết vòi tiền, rạch đứt cổ Cố Nhược Tầm, bị dây vào!
Cố Nhược Tầm tác quái rồi?!
Cùng lúc này, có tiếng bước chân vội vã từ phía sau truyền lại, tiếp theo đó là tiếng hét thất thanh của Cố Nhược Lâm.
Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy Cố Nhược Lâm mặt cắt không còn giọt máu, ngồi bệt trên đất.
Bảo vệ cũng chân run lẩy bẩy đến đỡ cô ta.
Những người làm khác nhà họ Cố, đều vừa sợ hãi vừa rì rầm bàn luận: "Cố tiểu thư quay về rồi... Cô ấy chết không cam tâm..."
"Mụ Từ Hồng Mai làm những chuyện như thế, chắc chắn sẽ bị trả thù... Bà ta chết như giờ cũng không oan..." Tôi mím chặt môi, lại nhìn chằm chằm cái áo liệm trên người xác chết lần nữa, rồi bước vội về phía hậu viện.
Cố Nhược Lâm cũng run rẩy đi theo tôi, mặt cô ta càng trắng đến ghê người.
Có bảo vệ định đi theo, bị cô ta ngăn lại, yêu cầu ở cổng đợi bố cô ta về, thì nói rõ hoàn cảnh phát hiện xác chết.
"La âm bà... Có thật là chị tôi làm loạn không?" Giọng nói Cố Nhược Lâm rất nhỏ, cũng rất sợ hãi, hỏi tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu mới trả lời: "Cô ta đã bị chú Văn Tam trấn xác rồi, tôi cảm giác không phải, cứ ra hậu viện xem đã."
Lúc này tư duy của tôi có tỉnh táo hơn chút, Từ Hồng Mai chết rất đáng ngờ!
Cố Nhược Tầm đã bị trấn xác rồi, thì hại người bằng cách nào?
Lát sau, chúng tôi đến hậu viện.
Tôi lập tức cứng đờ người đứng ở cổng hậu viện, không nhúc nhích...
Chiếc quan tài ở giữa sân, không biết từ lúc nào đã bị đậy nắp lại, trong chậu vàng mã lửa cháy rừng rực, tiền giấy chất đầy ắp, gió thổi một cái, tro đen lập tức bay khắp sân!
Quan trọng nhất, tôi ban nãy mới dậy còn mơ mơ màng màng, đặc biệt là quản gia nói rất gấp, tôi cũng vội đi ra ngoài, chẳng kịp để ý đến, hậu viện lại có thay đổi rõ rệt như thế này!
"La âm bà... Đây là do anh với Lưu Tiên sinh làm à?" Cánh tay bị một đôi bàn tay túm chặt, tôi rùng mình, Cố Nhược Lâm sắp dính lấy người tôi rồi! Một cảm giác mềm mại kinh người chạm vào bên sườn tôi, mùi thơm cơ thể thiếu nữ thoang thoảng bay vào mũi.
Vẻ mặt cô ta toàn là kinh hoàng, bất an, tôi cũng chẳng còn tâm trí cảm nhận mùi thơm ngọc ngà...
"Không phải!" Tôi cắn răng nói, lắc đầu đi vào trong phòng.
Rõ ràng là tôi vừa dứt lời, Cố Nhược Lâm lại càng sợ hãi hơn, túm chặt lấy cánh tay tôi, kiểu gì cũng không chịu buông.
Trong phòng, Lưu Văn Tam vẫn đang gục đầu ngủ.
Tim tôi lạnh hết nửa...
Trên giường trống trơn, làm gì còn có xác của Cố Nhược Tầm? Chỉ còn đống tiền xu nhỏ, và mấy cái đinh gỗ đào dính máu đặt ở cạnh gối...