Chương 20: Ba bộ bát đũa (2)

Quang Âm Chi Ngoại

Nhĩ Căn 15-07-2023 12:11:59

"Con mãng xà lớn thế này, thịt rất nhiều, có lẽ có thể đủ ăn nửa tháng, vả lại da rắn và xương rắn cũng có giá trị không nhỏ, cho nên..." Lôi đội tùy ý nói một câu. "Tiền thuê nhà ta sẽ cho, không cần dùng cái này chống đỡ." Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng. Thịt rắn là báo đáp màn thầu cùng túi ngủ trên đường, da rắn và xương rắn thì là báo đáp việc đối phương giúp mình che giấu lều vải của Tàn Ngưu. Về phần đối phương mang mình rời khỏi phế tích, vào doanh địa này, thì đây là ân huệ, là ân tình. Hứa Thanh cảm thấy việc dùng vật chất để triệt tiêu, có chút không ổn, cho nên ghi tạc trong lòng. Lôi đội liếc mắt nhìn thật sâu Hứa Thanh, nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ nghiêm túc cùng với ý nghĩ ân oán rõ ràng, vì vậy nhẹ gật đầu, suy tư một chút, sau đó nói. "Tiểu hài tử, chắc hẳn trên đường đi, ngươi cũng có rất nhiều suy đoán đối với ta đi." Hứa Thanh không nói chuyện, nhưng cử động ăn nuốt hơi chậm một chút. "Người khác đều gọi ta là Lôi đội, về phần tên, không trọng yếu, trong doanh địa này, không có ai dùng tên thật cả." Lôi đội kẹp lên một khối hấp thịt rắn, đặt ở trong miệng chậm rãi nhấm nuốt. "Sở dĩ có xưng hô thế này, là bởi vì ta ở trong doanh địa thập hoang giả này, có mấy cái bằng hữu có thể phó thác sinh tử." "Chúng ta hợp thành tiểu đội của chính mình, tên tiểu đội có chút tục, gọi là Lôi Đình (sấm sét)." "Ngày bình thường mọi người làm riêng việc của mình, nếu như gặp phải khó khăn lớn, toàn bộ đội viên liền tụ đi hoàn thành, tính cả ta ở bên trong, tổng cộng có bốn người, bây giờ ba người bọn họ đều đang ra ngoài vẫn chưa về." "Đợi sau khi họ trở về, ta sẽ giới thiệu từng người cho ngươi, về sau ngươi đi cùng chúng ta, tư cách thành viên mới, đi kiếm cuộc sống mới mẻ, cùng tài nguyên tu hành." Lôi đội hình như có chút ăn no, để đũa xuống, nhìn Hứa Thanh. Năm chữ cuối cùng lão nói, Hứa Thanh cũng không ngoài ý muốn. Hứa Thanh cảm thấy chính mình có thể phát hiện Lôi đội là tán tu, cho nên tiếp xúc lâu như vậy, dù bản thân là luyện thể, nhưng nếu đối phương quan sát, tự nhiên cũng có thể phát hiện lai lịch của hắn. "Tốt." Hứa Thanh không chần chờ, gật đầu nói. Điều này cũng làm cho đáy lòng của hắn nhẹ nhàng thở ra, hắn lớn lên ở xóm nghèo cho nên sâu sắc biết được, trên thế giới này không có vô duyên vô cớ cho không cùng giúp đỡ, không có bữa ăn nào là miễn phí, hết thảy đều có nguyên nhân. "Ngươi tiếp tục ăn đi, ta già rồi, ăn nhiều tiêu hóa không được." Lôi đội ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút ửng hồng, nhưng rất nhanh liền khôi phục, đứng người lên đi ra ngoài, trong miệng truyền ra lời nói. "Linh năng của thế giới này giống như độc dược vậy, trên đường ngươi khắc khổ tu luyện, rất có thể bản thân đi không bao xa, cũng đã bị dị chất dị hoá rồi, tu hành phải làm gì chắc nấy, không thể cấp tiến." Hứa Thanh trầm mặc, không nói chuyện. Lão giả đi tới bên cạnh cửa, quay người nhìn Hứa Thanh một chút, lắc đầu. "Nhưng mà ngươi tu luyện như vậy, cũng là rất đúng." "Doanh địa thập hoang giả cùng vùng cấm khu này, không giống với chỗ ở trước kia của ngươi, bởi vì sản vật bên trong cấm khu, cho nên nơi đây có rất nhiều tán tu cấp thấp cùng với người vong mệnh tụ họp tới." "Ngươi cố định ở chỗ này, cũng nhất định phải đi cấm khu một lần, tu luyện nhiều cũng tốt." Lôi đội nói xong liền rời khỏi. Hứa Thanh ngồi một mình ở chỗ đó, cho đến khi ăn hết tất cả thịt rắn, hắn cũng không lập tức rời đi. Mà chỉnh đốn bát đũa một phen, sau khi rửa ráy sạch sẽ, mới trở lại chính phòng nhỏ của mình. Khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện. Hứa Thanh rất rõ ràng, nếu không muốn chỉ kéo dài hơi tàn, khom lưng sinh tồn, để sinh tử quyền lợi nắm ở trong tay người khác, thì thực lực bản thân chính là căn bản giải quyết hết thảy. Thực tế trong doanh địa thập hoang giả này có không ít tán tu, so với năm sáu người hắn thấy cộng lại còn nhiều hơn, từng kẻ đều không phải loại lương thiện. Nếu như nói xóm nghèo là ổ chó, thì nơi này chính là hang sói. Nếu như không cố gắng, như vậy không cần đợi dị hoá, sẽ bởi vì một trận mâu thuẫn hoặc là phân tranh, chết không có chỗ chôn. Về phần dị chất, Hứa Thanh ở trên thẻ tre Hải Sơn Quyết biết được, có đan dược có thể hóa giải. Tuy rằng trị ngọn không phải trị gốc, nhưng cũng có thể ứng đối, mà tên loại đan dược này, hắn cũng đã nghe từ trong miệng những thập hoang giả kia nói chuyện trên đường, gọi là Bạch Đan. Thứ mà cấm khu gần đây thừa thãi nhất, chính là thảo dược trọng yếu để luyện chế Bạch Đan, cho nên, trong doanh địa này nhất định có buôn bán Bạch Đan. Nghĩ tới đây, Hứa Thanh sờ lên thủy tinh màu tím vùi sâu ở trong ngực. Hắn trong khoảng thời gian này rõ ràng đã cảm nhận được, ngoại trừ sự khôi phục sức khỏe của bản thân, bất kể tốc độ hay là sức mạnh, cũng đều tăng lên rất nhiều. Cái này cũng có liên quan tới Hải Sơn Quyết tầng thứ nhất, nhưng Hứa Thanh cảm thấy, tầng thứ nhất này của mình, hình như không giống lực lượng một hổ mà Hải Sơn Quyết miêu tả. "Ta có thể đánh chết rất nhiều lão Hổ." Hứa Thanh thì thào, cảm thụ một chút linh năng trong hạ thể, dọc theo con đường này hắn khắc khổ tu hành, giống như sắp đạt tới tầng thứ hai. "Đêm nay, trùng kích tầng thứ hai." Trong mắt Hứa Thanh lộ ra sự kiên định, nhắm hai mắt lại, bắt đầu thổ nạp. Rất nhanh, linh năng liền từ bốn phương tám hướng vọt tới, linh năng ngoài cấm khu đối với bên trong cấm khu, thiếu đi rất nhiều dị chất, cũng khiến cho tốc độ tu hành tăng lên không ít. Điểm này Hứa Thanh đã phát hiện vào hôm qua khi được sắp xếp trong phòng Đấu Thú Tràng. Giờ phút này hắn thả lỏng thân thể, rồi dùng sức hấp thu cùng thổ nạp, áo da phủ ở ngực hắn cũng có ánh sáng tím yếu ớt lóe lên. Thời gian trôi qua, dần dần trong thân thể Hứa Thanh, truyền ra thanh âm phanh phanh rất nhỏ, bên trong lỗ chân lông, tạp chất màu đen lại một lần nữa bị bài xuất. Máu thịt toàn thân được bồi dưỡng, dường như càng ngày càng cứng cỏi, lực lượng mơ hồ càng mạnh, trong đó dần dần bắn ra. Cùng lúc đó, bên ngoài trong bóng đêm, tiểu cô nương ban ngày được Hứa Thanh hoán đổi cây thăm với mình, đến gần chỗ sân ngoài của Hứa Thanh. Nàng đứng ở nơi đó do dự, dường như định gõ cửa, nhưng lại có chút lo lắng không yên. Cho đến hồi lâu, nàng hình như nhấc lên dũng khí, nhẹ nhàng gõ vào cửa, chỉ là thanh âm này quá yếu rồi, căn bản là không cách nào truyền vào. Mà ngay một khắc tiểu cô nương gõ cửa, tiếng phanh phanh trong cơ thể Hứa Thanh cũng đạt tới thời điểm cường liệt nhất. Theo một tiếng nổ vang trong đầu, Hứa Thanh mở mắt ra, tia sáng màu tím lại một lần nữa lập lòe trong mắt hắn, bên trong lộ ra thần sắc vui sướng, cúi đầu nhìn cánh tay của mình, chỗ đó xuất hiện điểm dị hoá thứ hai. Ngưng Khí, tầng hai.