Chương 7: Chúc. . . An nghỉ (1)

Quang Âm Chi Ngoại

Nhĩ Căn 15-07-2023 12:11:59

"Vật này. . ." Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng mãnh liệt, trong đầu hiện ra cái thi thể hoàn hảo không bị hao tổn gì trước khi bị hắn lấy mất viên thủy tinh màu tím đi. "Có thể làm cho thi thể hoàn hảo không hao tổn gì, có thể để cho thương thế cấp tốc khỏi hẳn?" Hứa Thanh nắm thật chặt khối thủy tinh màu tím trong tay, trái tim đập thật mạnh nhìn bốn phía chung quanh. Mặc dù hắn biết được nơi đây có lẽ cũng không có những người còn sống khác, nhưng vẫn bởi vì nhặt được chí bảo, liền theo bản năng cảnh giác xung quanh. Giờ phút này càng không thể lưu lại, mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, thẳng đến khi tới cái động đất ẩn núp của bản thân. Trên đường hắn mơ hồ phát hiện, thương thế của mình chẳng những đang nhanh chóng khép lại, ngay cả thân thể mỏi mệt, hình như cũng giảm bớt đi rất nhiều. Trước kia nếu hắn chạy nhanh như thế này, ước chừng nửa canh giờ liền cần nghỉ ngơi một chút, bây giờ đã sớm qua nửa canh giờ, nhưng hắn cảm thấy toàn thân ấm áp, thể lực giống như còn dồi dào. Thậm chí trên đường quay về, hắn còn thuận tay bắt một con chim. Hắn không giết chết, mà đánh ngất nó, bởi vì vật còn sống thì có thể bảo tồn càng lâu. Cho dù làm xong những thứ này, thì thời gian hắn quay về động đất vẫn giảm đi rất nhiều. Cách trời tối vẫn còn dư một khoảng thời gian, hắn đã xa xa thấy được động đất của chính mình. Tâm tình của Hứa Thanh khá nhất từ trước tới giờ, nhưng hắn cũng không lơ là sơ suất. Bởi vì hắn biết rõ, Thần Linh mở mắt, cấm khu liền thành lập, trong phạm vi cấm khu này, ngoại trừ dị thú thức tỉnh, ban đêm còn có một chút tồn tại quỷ dị xuất hiện. Hắn ở trong xóm nghèo nghe người ta nói, biết rõ trong thiên địa có rất nhiều nơi mà tử vong chiếm đa số, sẽ hình thành loại quỷ dị này. Như những tiếng cười hay tiếng thét bên ngoài vào ban đêm, chính là do loại tồn tại này phát ra. Mà đối với chủng dị loại này, mọi người đều có một cái nhận thức là chớ nhìn, chớ sờ, chớ gặp. Mặc dù lúc trước hắn trải qua, những cái tồn tại kia đều xuất hiện vào bên đêm, nhưng Hứa Thanh cũng không dám xác định, chúng nó có thể thỉnh thoảng qua lại vào ban ngày hay không. Vì vậy tốc độ của hắn không giảm chút nào, rất nhanh liền tới gần động đất, lóe lên một cái liền chui vào, sau đó lấp kín khe hở ngoài động đất. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, mở ra thứ mà bàn tay mình đang nắm chặc. Ánh sáng màu tím từ lòng bàn tay hắn tản ra, chiếu rọi nơi động đất nhỏ bé này, dưới tia sáng kia, gương mặt cùng ánh mắt của Hứa Thanh cũng đều biến thành màu tím. Hắn nhìn không chuyển mắt, ngắm nhìn khối thủy tinh màu tím trong lòng bàn tay. Khối thủy tinh này có hình dáng dài mảnh, không sai biệt lắm lớn như ngón tay của hắn, bên trong đó giống như có hình dáng của những cái sợi thô, mà ánh sáng màu tím, chính là do những cái sợi thô kia phát ra. "Khép lại miệng vết thương sao. . ." Hứa Thanh quan sát hồi lâu, cởi bỏ quần áo nhìn vết thương trên bộ ngực mình, phát hiện miệng vết thương đã khép lại chín thành. Một bộ phận còn dư lại, giống như không cần chờ quá lâu, liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn, thậm chí ngay cả vết sẹo chung quanh đều biến mất. Lại liên tưởng mình chạy một đường về, thì cảm giác mệt giỏi giảm đi rất nhiều so với trước kia, nội tâm Hứa Thanh đại khái đã có phán đoán sơ bộ đối với khối thủy tinh màu tím này. Tác dụng của vật này, rõ ràng chính là khôi phục. Khôi phục thương thế, khôi phục thể lực, khôi phục sinh cơ! "Không biết còn có ... công hiệu nào khác nữa hay không." Hứa Thanh thì thào, trong mắt lộ ra suy tư. Hắn không biết khối thủy tinh màu tím này phải chăng có liên quan với Thần Linh mở mắt ra hay không, nhưng đại khái giống như là như thế. Nhưng vô luận như thế nào, thì đây cũng là một cái chí bảo, ít nhất là Hứa Thanh từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng nghe nói có cái vật phẩm gì, có thể khôi phục sức khỏe kinh người như thế. Nếu như để vật phẩm này bên người, thì người sử dụng chẳng khác gì là có được tính mạng thứ hai. Nhưng Hứa Thanh rất rõ ràng, bây giờ bản thân có thể có vật này, là bởi vì bên trong thành trì này trừ mình ra thì liền không có những người khác sống. Mà một khi mây máu kết thúc, sau khi mình đi ra. . . Bảo vật như vậy, hắn có lẽ sẽ vô lực bảo hộ. Cho nên phương pháp duy nhất, chính là giấu cái khối thủy tinh màu tím này đi. . . Hứa Thanh trầm ngâm một lát, mắt nhìn con phi cầm bị mình đánh hôn mê bắt về, giơ tay lên cầm tới. Hắn nắm chặt mỏ khiến cho nó không cách nào phát ra âm thanh, sau đó liền rút cái dao găm trên chân ra, trực tiếp ở trên người phi cầm mở ra một đạo vết thương thông suốt. Trong sự vùng vẫy của phi cầm, Hứa Thanh nhét khối thủy tinh màu tím kia vào trong. Sau đó mắt không nháy một chút tập trung chú ý. Chỉ thấy đầu phi cầm ngay từ đầu vẫn còn vùng vẫy, nhưng rất nhanh ở bốn phía giống như có mạch nước ngầm chuyển động vậy. Linh năng dường như bị thu hút đến, thậm chí so với lúc Hứa Thanh tu luyện linh năng còn hiện lên nhiều hơn không ít, sau đó bay thẳng đến trong cơ thể đầu phi cầm này. Mà con phi cầm cũng lập tức vùng vẫy mạnh hơn trước rất nhiều, so sánh với lực đạo của Hứa Thanh, giống như còn có chút không giữ được. Một màn này, để cho mắt Hứa Thanh phát ra ánh sáng rực rỡ. Phi cầm ngày xưa chỉ cần cầm một cái liền có thể bóp nát cổ, giờ phút này hắn dùng lực bấm mạnh mấy lần, mới bóp đoạn được cái cổ của nó. Sau đó hắn nhanh chóng lấy ra khối thủy tinh màu tím từ trong cơ thể con phi cầm, lại lau chùi một phen, rồi nhắm mắt suy tư. "Phi cầm không chết, ngược lại có linh năng tràn vào, vả lại khí lực của phi cầm cũng đột nhiên biến thành cực lớn. . . Có lẽ không ngại." Một lát sau, Hứa Thanh mở mắt ra, trong mắt mang theo quyết đoán, trực tiếp nhét khối thủy tinh màu tím vào trong vết thương ở lồng ngực đang sắp hoàn toàn khép lại. Quá trình nhét vào có chút đau đớn, nhưng Hứa Thanh nghiến răng chịu đựng. Không có chỗ giấu nào an toàn hơn so với giấu ở trong thân thể của chính mình. Mà hắn cũng đã thử nghiệm chứng qua, để vật này trong thân thể, hình như sẽ có hiệu quả tốt hơn. Theo khối thủy tinh màu tím dung nhập vào trong cơ thể, thương thế trên bộ ngực của hắn dần khép lại, không đợi Hứa Thanh cẩn thận xem xét, trong cơ thể hắn liền truyền đến một tiếng nổ vang. Một cỗ linh năng dồi dào mạnh hơn nhiều so với con phi cầm trước đó, trực tiếp từ bốn phương tám hướng, xuyên thấu bùn đất gào thét đến chỗ hắn. Những linh năng này quá mức kinh người, thân thể Hứa Thanh nháy mắt liền hiện lên màu xanh nhạt, băng hàn không cách nào hình dung tràn ngập toàn thân hắn. Cái này là do dị chất bên trong linh năng quá nồng gây nên. Nhưng Hứa Thanh sớm đã có chuẩn bị, giờ phút này hắn không chút do dự, trực tiếp vận hành Hải Sơn Quyết. Theo Hải Sơn Quyết vận hành, linh năng tràn vào trong cơ thể hắn đột nhiên bị tách ra rất nhiều dị chất. Còn lại linh năng tinh khiết theo kinh mạch toàn thân, chảy xuôi khắp thân thể, khiến cho thân thể Hứa Thanh ở trong thời khắc này, phát ra những thanh âm phanh phanh. Giống như những chỗ tắc nghẽn trong cơ thể được linh năng mở ra, máu thịt ở thời khắc này nhận được bồi dưỡng cùng tinh luyện. Tiêu đồ (hình vẽ Tiêu, ma núi, có chú thích ở những chương trước) trong óc tưởng tượng của hắn, trong thời khắc này cũng giống như còn sống vậy, tự bày ra các loại tư thế. Hải Sơn Quyết, tuy là công pháp tu hành, nhưng nó không phải là công pháp tu khí, mà là một loại công pháp luyện thể. Công pháp tổng cộng chia làm mười tầng, đối ứng mười tầng Ngưng Khí cảnh. Trên thẻ trúc cũng có giới thiệu rõ ràng, mỗi một tầng có thể làm cho người tu hành gia tăng lực lượng một Hổ, mà ngũ Hổ sẽ là một Tiêu, hai Tiêu là một Khôi. Được xưng Tiêu là có thể chuyển núi, Khôi liền có thể chuyển biển, cho nên mới được gọi tên là Hải Sơn Quyết.