Biệt thự của Trương Chính Lương không lâu sau đã xuất hiện một đám cảnh sát, tiếng còi báo động xé toạc không gian, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, đầu tiên là một đám cảnh sát chống bạo động có vũ trang, từng người một xâm nhập vào biệt thự của Trương Chính Lương.
Từ xa chó nghiệp vụ đã ngửi thấy mùi máu tanh, rồi dẫn cảnh sát xông vào tầng hầm.
Mấy cảnh sát dẫn đầu đồng loạt chiếu đèn pin vào bên trong, cảnh tượng trước mắt, đơn giản là một bộ phim kinh dị phiên bản đời thực.
Máu tươi nồng nặc, dưới đất toàn là máu, nằm la liệt là một người đàn ông, bộ quần áo chỉnh tề trên người đã rách nát, bị máu nhuộm đỏ, cả người như một bộ xương khô khoác da người, tứ chi không còn da lành lặn, không biết là ai, từ giữa lột da thịt lộ ra những khúc xương trắng hếu dính đầy chút thịt đỏ.
Không chỉ vậy, trên người ông ta còn có rất nhiều lỗ máu nhỏ bị đâm lung tung.
Người đàn ông mở to đôi mắt đẫm máu, miệng há hốc, dường như phát điên, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của ông ta không ngừng lặp lại một câu, lúc đầu vẫn chưa nghe rõ, đến khi cảnh sát đến gần, mới nghe thấy ông ta nói.
"Cô ta sẽ đến tìm các người, tìm các người... tìm các người... ha ha ha..."
Bên cạnh người đó, đứng hai cô gái không mảnh vải che thân, cả người bẩn thỉu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, có màu xám chết, trên tay hai người cầm chung một thứ, một con dao giải phẫu, máu nhỏ giọt từng giọt.
Những cái lỗ trên người người đàn ông đó đều do họ đâm ra.
Trên tường ở góc tầng hầm còn có hai sợi xích gắn cố định và vòng cổ nối liền với xích.
Cảnh tượng trước mắt, không nói cũng tự hiểu.
Bọn họ là cảnh sát, đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng nặng đô, cảnh tượng trước mắt này, sức ảnh hưởng thị giác rất mạnh, chủ yếu là thủ pháp của kẻ phạm tội quá tàn ác, khiến người ta sống không bằng chết, nhưng cũng miễn cưỡng nằm trong phạm vi chấp nhận được, bọn họ lập tức nhanh chóng xử lý và bảo vệ hiện trường, trước tiên là cho người đưa Trương Chính Lương đi, còn hai cô gái bị giam cầm thì được choàng áo khoác vào cũng đưa đi, tiến hành một loạt điều tra. ...
Lúc này là nửa đêm, nhưng đồn cảnh sát lại rất náo nhiệt.
"Cục trưởng Trịnh, bác sĩ Trương này từng điều trị cho con gái thứ hai của tôi, cũng coi như là ân nhân của tôi, sao ông ấy lại xảy ra chuyện như thế này?" Cẩm phụ nhận được tin tức liền vội đến đồn cảnh sát, hỏi cục trưởng, trong lòng thì rất căng thẳng, dù sao ông ta và Trương Chính Lương đã bí mật làm một số chuyện không thể để ai biết, bây giờ Trương Chính Lương gặp chuyện, sao ông ta có thể không căng thẳng.
"Ông Cẩm, tôi hiểu cảm giác của ông, ông đi theo tôi, tôi sẽ nói rõ tình hình cho ông."
Cục trưởng Trịnh tỏ vẻ hiểu tâm trạng của Cẩm phụ, đứng dậy lên tiếng.
"Tôi... tôi cũng đi, bác sĩ Trương là ân nhân đã chữa bệnh cho em gái tôi, cũng là ân nhân của tôi, tôi muốn xem tình hình của ông ấy."
Cẩm Nguyệt cũng đến, vì những lời nghe được vào buổi tang lễ ban ngày, buổi tối trong đầu cô luôn vang vọng những lời mà Cẩm Bạch đã nói vào ban ngày, thêm vào việc Trương Chính Lương lại xảy ra chuyện, khiến cô không thể nào an tâm được.
"Được, vậy hai người đi theo tôi..."
Cục trưởng Trịnh gật đầu, dẫn Cẩm phụ và Cẩm Nguyệt vào trong, người nằm trên giường chính là Trương Chính Lương, cả người bị quấn thành xác ướp, vẫn không ngừng rỉ máu, tay chân lại bị dây trói cố định, không thể giãy giụa được.
Vẻ mặt ông ta méo mó, như khóc như cười, khi nhìn thấy Cẩm Nguyệt và Cẩm phụ đi vào, liền điên cuồng hét lớn.
"Ha ha ha, cô ta sẽ đến tìm các người, sẽ đến tìm các người..."
"Như mọi người thấy, bác sĩ Trương đã phát điên rồi..." Cục trưởng Trịnh nặng nề lên tiếng.