Nhan Thế Lương và Nhan Bạch cùng nhau xuống lầu, hôm nay rõ ràng cảm nhận được một số thay đổi khác biệt.
Ví dụ, ánh mắt của Nhan phụ nhìn Nhan Bạch đã dịu dàng hơn rất nhiều, khi nhìn thấy Nhan Bạch xuống lầu, thì dịu dàng chào hỏi, giống như đã biến thành một người cha từ ái.
"Nhan Bạch à, mau xuống ăn cơm, bữa sáng nguội hết rồi, lát nữa để anh con là Thế Lương đưa con đi nhé."
Câu nói này của Nhan phụ vừa dứt, người mẹ kế Dương Hải Mị ngồi một bên sắc mặt không tốt lắm, Nhan Ngọc Kiều ngồi trên ghế sắc mặt cũng không khá hơn là bao, không biết tối hôm qua trong phòng khách đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô ta rất tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, rõ ràng là một đêm không ngủ, khi nhìn thấy Nhan Bạch xuất hiện, trong mắt lóe lên sự oán độc, rồi chợt biến mất.
Nếu không phải vì Nhan Bạch, sao cô ta có thể bị Nhan phụ và Nhan Thế Lương trách mắng.
Nghe thấy lời của Nhan phụ, Nhan Thế Lương và Nhan Bạch đi đến gần bàn ăn.
Sau khi chào buổi sáng, Nhan Bạch liền ngồi vào bàn.
Nghe thấy tiếng chào buổi sáng của Nhan Bạch, Nhan phụ hiển nhiên rất vui vẻ.
Nhanh chóng giải quyết bữa sáng, Nhan Bạch quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Nhan Thế Lương, bữa sáng trước mặt anh ta không động một chút, ngược lại cứ như nhìn chằm chằm Nhan Bạch ăn bữa sáng, chăm chú đến thất thần.
Nhan Bạch như không cảm nhận được gì, lấy khăn giấy ra, động tác tao nhã lau đi vết mứt dính trên tay, rồi lên tiếng với Nhan Thế Lương.
"Anh trai, chúng ta đi thôi..."
Giọng nói của cô gái rất ngọt ngào, khiến lòng người không khỏi xao động, Nhan Thế Lương gật đầu, rồi nhanh chóng lái xe đưa Nhan Bạch đến trường.
Còn Nhan Ngọc Kiều, vì chuyện ngày hôm qua đã bị lộ ra, khiến cái mặt nạ người chị dịu dàng của cô ta bị xé xuống, dẫn đến Nhan phụ và Nhan Thế Lương đối với cô ta lạnh nhạt hơn rất nhiều. ...
Mấy ngày liên tiếp đi học, đều là Nhan Thế Lương đưa Nhan Bạch đến trường, mà Nhan Ngọc Kiều vì chuyện lần trước, trở nên vô cùng an phận, không còn giở trò gì nữa, Nhan Bạch cũng trong khoảng thời gian này, quen biết hơn với Quý Như Ngọc, quan hệ xem như rất hòa hợp.
Buổi sáng đi học tuy là Nhan Thế Lương đưa đi, nhưng lúc về thì đều là Nhan Bạch tự mình đi bộ ra bến xe buýt rồi về nhà, mỗi lần, trời đều đã nhá nhem tối.
Lúc này, Nhan Bạch đang trên đường về nhà, đi qua một con hẻm là sẽ đến bến xe buýt, cô cúi đầu, chậm rãi bước đi có chút lơ đễnh, đôi giày da đen giẫm lên mặt đất tạo ra tiếng vang thanh thúy.
Khi đến chỗ ngoặt, Cẩm Bạch khóe miệng cong lên, bóng dáng biến mất.
Sau đó, một bóng người đàn ông cao lớn tiến đến chỗ ngoặt mà Nhan Bạch vừa đi qua, trên mặt mang theo sự nghi hoặc, nhìn ngang ngó dọc, hiển nhiên là dáng vẻ vừa bị mất dấu người, ở tay trái của ông ta đang cầm một chiếc máy ảnh.
"Lạ thật, sao lại biến mất rồi." Người đàn ông này lẩm bẩm tự nói.
Lộp cộp lộp cộp...
Tiếng bước chân tiến đến gần, không biết từ bao giờ, Nhan Bạch đã đứng bên cạnh ông ta, lúc này trên mặt mang theo một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to đang chớp chớp, đôi môi khẽ động, dùng giọng nói trong trẻo, mềm mại lên tiếng.
"Chú ơi, chú đang tìm cháu sao, cháu ở đây này..."
Dáng vẻ vô hại đến cực điểm, với điều kiện là, ông ta bỏ qua lưỡi dao đang chĩa vào động mạch cổ của ông ta, lúc này người đàn ông đang theo dõi Nhan Bạch cả người căng thẳng, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Ông ta không hề nghi ngờ, chỉ cần ông ta có dị động, cô gái trước mắt sẽ mang theo nụ cười ngây thơ vô hại đó, rồi đâm một nhát dao vào.