Đi được khoảng năm kilomet thì sương mù dày đặc kéo đến.
"Ôi, chính là ở đây." Phong Kỳ Kỳ vịn vào tai người đàn ông đứng dậy: "Đằng trước có rất nhiều nấm khổng lồ, đám nấm mỡ nấm rơm nấm hương sẽ không tấn công nhưng loại nấm xấu xí màu đen đỏ ở giữa chúng thì rất hung dữ. Tôi đã bị chúng nuốt năm lần."
Sau đó cô lại bị nhổ ra. Mỗi lần cô bị nhổ ra, loại "nấm" màu đen đỏ đó lại tỏ vẻ yếu ớt bất lực.
Đúng là quá đả kích đối với một tiên nữ nhỏ xinh đẹp.
Cô khó ăn đến vậy sao?
Lục Dã đã nhìn thấy.
Con đường phía trước bị che phủ bởi các loại nấm đủ màu sắc chồng chất lên nhau, kích thước lớn nhỏ không đều. Có loại cao gần mười mấy mét nhưng tán nấm lại mảnh mai đến nỗi gió thổi là đổ, có loại lùn và bé như Phong Kỳ Kỳ nhưng tán nấm lại gấp mấy chục lần cuống nấm, chen chúc nhau san sát.
Bỏ qua hơi thở nguy hiểm mà chúng tỏa ra, trông chúng có một vẻ đẹp kinh ngạc giống như lâu đài đầy vẻ mộng mơ.
"Đi từ bên dưới, bên dưới đa số là nấm nhỏ xinh xắn không tấn công, chỉ cần tránh nấm xấu xí là được." Phong Kỳ Kỳ đắc ý chống lên cái eo nhỏ, tất cả là kinh nghiệm cô tự mình trải qua.
Lục Dã quan sát xung quanh, gần như không thể leo qua đám nấm này từ vách đá, còn chưa nói đến việc vách đá khó trèo, một khi anh bị nấm tấn công giữa không trung thì càng khó tránh.
Chỉ có thể đi từ bên dưới.
Anh nắm chặt dao găm, bước lên chiếc mũ nấm màu hồng gần như nằm bẹp trên mặt đất ở phía trước. Nó rộng khoảng ba mét cao nửa mét, sau khi vững vàng bước lên thì không có gì bất thường xảy ra.
"Anh không cần căng thẳng như vậy, tôi đã nói là nấm hồng sẽ không tấn công, tôi chưa từng bị nó..."
Cô còn chưa kịp thốt ra chữ "ăn" thì chiếc mũ nấm màu hồng dưới chân người đàn ông bỗng há to miệng—
Phong Kỳ Kỳ: "???"
Lục Dã: "..."
"Nắm chặt."
Lục Dã không hề hoảng loạn, như thể anh đã đoán trước được sự thay đổi đột ngột dưới chân mình, bàn chân đạp mạnh vào mép mũ nấm, mượn lực này vượt qua chiếc mũ nấm rộng lớn rồi rơi xuống một cây nấm trắng. Còn cây nấm hồng há miệng bị anh giẫm một cái đã nát ra ngay rồi vương vãi đầy đất.
Phong Kỳ Kỳ ngơ ngác trong gió, vậy mà cũng không quên nắm chặt lấy tai Lục Dã, đề phòng mình bị hất văng.
"Bộ xương nhỏ, nếu cô không buông ra thì tai tôi sẽ rụng mất." Hơi thở của người đàn ông chẳng hề thay đổi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Phong Kỳ Kỳ vội buông tay, lặng lẽ nhìn cây nấm hồng đã nát bét dưới đất. Hành động của Lục Dã đã làm cô choáng váng.
Lúc cô buông ra, vành tai của anh đã đỏ bừng.
Người đàn ông khẽ hít vào một hơi.
Tiếp đó, Lục Dã băng qua đám nấm với tốc độ nhanh nhất.
Trong vô số loài biến dị, nấm biến dị có sức tấn công không mạnh. Trước khi biến dị thì chúng nó cũng chỉ là những loại nấm bình thường vô hại, kích thước nhỏ, thân mềm.
Thế nhưng Lục Dã biết rõ đám nấm biến dị này chỉ là "món khai vị" may mắn của anh ở trong hẻm núi mà thôi.
Phong Kỳ Kỳ nhìn anh. Khi những cây nấm dưới chân và trên đầu cùng há miệng lớn về phía anh, hoặc là anh nhanh nhẹn nhảy phắt dậy, vung con dao găm lạnh lẽo trong tay qua cái miệng lớn trên đầu rồi lại đáp đất giẫm mạnh lên cái miệng lớn dưới chân. Anh dễ dàng giải quyết những cây nấm lớn trông có vẻ rất đáng yêu, hoặc là lợi dụng tốc độ của cơ thể để chạy thật nhanh, dùng chiến thuật để những cây nấm lớn trên đầu và dưới chân va mạnh vào nhau.