Thậm chí, có khả năng cả hẻm núi này cũng "sống". ... Đây cũng là lý do tại sao căn cứ vẫn không tìm thấy lối vào hẻm núi tử thần.
Lục Dã im lặng đứng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, anh mở túi áo khoác ra liếc nhìn vật biến dị nhỏ đã ngủ thiếp đi khi anh trèo đến khoảng một nửa.
*
Ánh chiều tà chiếu xiên xuống, mặt trời như nhuốm máu treo trên bầu trời, trong không khí trộn lẫn những hạt cát nóng bỏng, tầm nhìn cũng bị nhiệt độ cao làm méo mó.
Phong Kỳ Kỳ không ngờ nhiệt độ mặt đất lại cao đến vậy.
So với đáy của hẻm núi thì bên dưới đúng là chốn thần tiên.
Cô bị nhiệt độ làm cho tỉnh giấc.
Muốn phàn nàn đôi câu nhưng nhìn Lục Dã, cô lại nén xuống.
Tình trạng của Lục Dã rất tệ.
Ở đáy hẻm núi, anh đã thiếu nước, thiếu thức ăn, lại còn tốn nhiều sức lực để trèo lên mặt đất. Anh không nói nhưng qua xương sườn, Phong Kỳ Kỳ có thể cảm nhận được sức sống của anh đang giảm sút liên tục.
Sa mạc Tarita có một trạm tiếp tế, trạm tiếp tế là nơi thuận tiện cho các đội viên nhặt rác bên ngoài thu thập vật tư, không kịp quay về căn cứ có thể nghỉ ngơi tạm thời. Nơi đó có thiết bị liên lạc cơ bản để liên lạc với căn cứ.
Điểm đến của Lục Dã là trạm tiếp tế, địa điểm trạm tiếp tế ở sa mạc Tarita cũng do anh lựa chọn.
Anh đã kiệt sức và mất nước, chỉ dựa vào ý chí để đi về phía trước.
Ngực luôn được bao bọc bởi một dòng nước hơi ấm, đó là xương sườn của vật biến dị nhỏ.
Anh hiểu rất rõ rằng nếu không có cái xương sườn này, anh sẽ không thể kiên trì đến bây giờ.
Ý thức đã dần mơ hồ, anh nghe thấy giọng nói phấn khích của vật biến dị nhỏ: "Lục Dã, kia có phải là trạm tiếp tế không?"
Ở xa xa, một ngôi nhà gỗ đập vào tầm mắt, tinh thần phấn chấn nhưng Lục Dã cười với vẻ rất mệt mỏi .
"Ừ."
Anh bước nhanh hơn, khi đến gần trạm tiếp tế thì chậm lại. Anh rút con dao găm buộc ở bắp chân, nhẹ nhàng đẩy cửa nhà gỗ ra.
An toàn.
Con dao găm rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng, cơ thể cao lớn của người đàn ông nặng nề đập xuống đất.
Phong Kỳ Kỳ nhảy ra khỏi túi, trong lòng nghĩ may là anh không úp mặt xuống đất, nếu không thì cô chắc chắn sẽ bị đè chặt đến mức không thể bò ra ngoài.
"Này, Lục Dã!"
Người đàn ông thở rất yếu ớt, anh cố gắng dựa nửa người vào tường gỗ, thần trí nửa hôn mê: "Không chết được."
Anh hơi nghiêng đầu, dường như đang lắng nghe điều gì đó.
Nhóc con đang khóc sao?
Anh nghe thấy rất nhiều tiếng khóc.
"Đừng khóc, anh không sao." Anh cười với vật biến dị nhỏ, hình ảnh trước mắt mờ đi.
Khóc cái quỷ gì?
Phong Kỳ Kỳ đi quanh ngôi nhà không lớn để tìm nước.
Lục Dã đã nói với cô về những chuyện liên quan đến trạm tiếp tế, thông thường bên trong sẽ có vật tư tiếp tế.
A, tìm thấy rồi.
Vài chai nước khoáng bị cát vùi mất một nửa ở góc tường.
Quá vất vả cho tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Bộ xương trắng nhỏ đào cát, mất một hồi mới đào được mấy chai nước khoáng, nhân cơ hội này cô lấy thân chai so với chiều cao của mình.
Oa!!!
Cao hơn rồi!
Cao bằng chai nước khoáng rồi.
Ước chừng cao hơn khoảng năm centimet.
Cô vui mừng đến mức suýt ngất đi.
Nhưng mà... sao lại cao lên được?
Trước kia cô vất vả cả tháng mới cao hơn được hai mươi centimet, mới qua một ngày mà đã cao thêm năm centimet.