"Không thể nào ư?"
Trần Thực hơi hoảng loạn, lẩm bẩm: "Ý ngươi là nói, ngươi không phải kẻ đoạt mất Thần Thai của ta, ta... giết lầm người rồi?"
Lý Tiêu Đỉnh tức giận nói: "Đâu chỉ giết lầm người? Chưa nói tới chuyện ngươi giết chết bảy tên cẩm y vệ của ta, suýt chút nữa giết luôn cả ta! Ngươi còn giết cả Tử Ngạc cô nương thuộc nhà họ Đinh nữa!"
Sắc mặt Trần Thực âm u bất định.
Hắn chỉ nghe Triệu Nhị cô nương và những người khác nói chuyện Lý Tiêu Đỉnh tham gia kỳ thi Hương, nổi danh một cõi. Khi đó họ đoán có lẽ chính Lý Tiêu Đỉnh đã đoạt mất Thần Thai của Trần Thực, từ đó Trần Thực coi vị công tử họ Lý này là kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng giờ nghĩ lại, lúc ấy bọn Triệu Nhị cô nương cũng chỉ suy đoán mà thôi.
"Nói vậy, quả thật ta đã giết lầm người..." Trần Thực lẩm bẩm.
"Ngươi đúng là đã giết lầm người rồi!"
Lý Tiêu Đỉnh cũng tức giận, oán trách: "Sao lúc ra tay ngươi không hỏi cho rõ..."
"Soạt!"
Một luồng hàn quang lóe lên nơi cổ họng, Lý Tiêu Đỉnh ngây dại, đưa tay che cổ, trong cổ họng phát ra tiếng ú ớ, không nói nên lời, ngay sau đó máu tươi tuôn ra không ngừng.
Máu tràn ngập phổi, khiến hắn ho sặc sụa, vết thương trên cổ họng và trong miệng phun ra từng bọt máu.
Trần Thực lại lau sạch vết máu trên đoản đao, liếc nhìn Lý Tiêu Đỉnh đang giãy giụa.
"Nhưng ta không hề giết lầm người. Tuy ngươi không đoạt Thần Thai của ta, nhưng dù sao vẫn là đoạt Thần Thai của người khác. Tên thiên tài bị ngươi đoạt mất Thần Thai kia số mệnh còn không bằng ta, ta còn sống được nhưng hắn thì không. Loại người như ngươi, đáng chết!"
Trần Thực xoay người đến bên bàn, cất đoản đao vào hòm sách, thu dọn bút giấy nghiên mực, đeo hòm sách lên vai, tự lẩm bẩm: "Mối thù của hắn, ta báo thay hắn rồi. Đáng hận, không thể giết sạch bọn quyền quý đoạt mất tiền đồ và tính mạng của con em thường dân nghèo khó!"
Hắn đeo hòm sách trên lưng, bước chân lảo đảo, bụng cũng sôi lên ùng ục, đói đến nỗi ngực dính sát lưng.
Lúc này, một mùi cơm canh thơm phức bay tới, đi Trần Thực theo mùi hương, phát hiện bên cạnh một lều bạt có một nồi lớn đang sôi sùng sục. Không biết bọn Lý Tiêu Đỉnh săn được con thú gì, xử lý xong xuôi rồi cho vào nồi nấu, giờ thịt đã chín.
Trần Thực mở nắp nồi, chỉ thấy trong nồi toàn thịt, nửa nạc nửa mỡ, ở giữa còn có cả xương, đáy nồi sủi tăm, khiến từng miếng thịt màu đỏ sẫm rung rinh không ngừng.
Đáng lẽ hắn phải lập tức rời khỏi nơi thị phi này, tránh bị người khác phát hiện, sinh thêm phiền phức, nhưng giờ chỉ thấy đói meo, không đi nổi, đành quăng nắp nồi sang một bên, hai tay xách tai nồi, bưng nồi thịt đến bên bàn.
"Rầm!"
Hắn đặt nồi xuống bàn, để hòm sách xuống, ngồi lên hòm sách, đưa tay vớt thịt, cũng bất chấp còn nóng, cắn ngấu nghiến từng miếng lớn, lưỡi cuốn một cái đã lột sạch thịt nạc lẫn mỡ,"phụt" một tiếng nhổ xương ra ngoài.
Hắc Oa mới hoàn hồn từ chuỗi giao tranh khi nãy, vẫn còn run rẩy, nhưng nó dù sao cũng là súc sinh, thấy xương cốt trên đất bèn chạy lại gặm.
"Vô dụng."
Trần Thực trông thấy, cười khẩy, bưng nồi đổ một nửa số thịt xuống đất, nói: "Ăn đi, ăn mau lên, ăn no rồi còn lên đường."
Hắc Oa rùng mình, cẩn thận dò xét xem câu "lên đường" kia có phải là muốn nó gánh tội, đưa nó lên đường hay không.
Nhưng nghĩ lại, chắc tiểu chủ nhân không có ý này, chủ yếu là bởi vì nó là chó, cái tội này nó gánh không nổi, bèn yên tâm ăn ngấu nghiến.
Một người một chó, người trên bàn chó dưới đất, ăn uống ngon lành.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã no bụng, Trần Thực đeo hòm sách lên lưng, nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng hồn ma Lý Tiêu Đỉnh cùng đám người kia đâu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
"Chẳng lẽ gia gia không gạt ta, thật sự có lực lượng U Minh triệu hồn phách vào cõi âm? Thế nhưng, vì sao Chu tú tài với ba tên Thủy Quỷ kia không bị triệu vào cõi âm?"
Hắn gọi Hắc Oa, chuẩn bị rời khỏi doanh trại.
Trần Thực ăn quá nhiều thịt, thấy khát nước, liếc mắt nhìn thấy giỏ hoa quả Tử Uyển mang đến rơi lả tả đầy đất, có một quả dưa hấu lớn chưa bị hỏng, bèn nhặt lên đấm một cái bổ đôi, vừa ăn ngấu nghiến, vừa sải bước ra khỏi nơi dựng trại, mang theo Hắc Oa, thân hình chớp mắt đã khuất dạng trong rừng cây.
"Chờ đến tối trời, trăng lên cao, Tà xuất hiện, những thi thể này sẽ không còn nữa. Đến lúc đó cho dù có thủ đoạn thông thiên triện địa cũng không thể tra được lên đầu ta!"
Không lâu sau, Trần Thực đi ra khỏi rừng, vừa hay trông thấy một chiếc xe gỗ dừng ở ven đường, gia gia đội nón lá ngồi bên vệ đường, như thể đã biết trước hắn sẽ đi ra từ đây.
Trần Thực khựng lại, tiến lên phía trước.
Gia gia ném cho hắn mấy bộ y phục, nói: "Thay đồ đi, dính máu, sẽ bị người ta lần theo dấu vết."
Trần Thực ngoan ngoãn đáp một tiếng, vội vàng cởi bỏ y phục trên người, thay bộ đồ mới. Hắn đang nghĩ xem nên xử lý đống y phục dính máu này thế nào, bỗng nhiên số y phục ấy bốc cháy, nhanh chóng biến thành tro bụi.
Trần Thực biết đây là do gia gia ra tay, thầm tán thưởng: "Tử viết: phi lễ chớ nhìn, chỉ cần không ai nhìn thấy, thì không tính là phạm pháp. Gia gia làm việc quả nhiên cao tay, chắc chắn năm xưa không ít lần làm chuyện mờ ám!"
Chẳng qua hắn không nhìn ra gia gia dùng pháp thuật hay là thứ gì khác.
Hai ông cháu ngồi trên xe gỗ, phù chú trên bánh xe dần dần phát sáng, xe gỗ lăn bánh bon bon dọc theo đường cái về phía thôn Hoàng Pha.
"Lần này con đến chỗ người ta làm phù sư, thu được bạc không?"
"Dạ có."
"Thu được bao nhiêu của khổ chủ?"
"Năm mươi lượng bạc, thỏi lớn thế này đây."
"Đưa đây, ta giữ hộ cho."
"... Gia gia, con muốn tự mình giữ."
"Trẻ con giữ tiền dễ rơi, chẳng phải năm ngón tay con dễ lọt ngón tay sao? Tay gia gia không lọt đâu. Đưa tiền cho gia gia, gia gia giữ gìn cẩn thận, để dành cho con lớn lên lấy vợ. Gia gia còn tham tiền của con sao?"
"Không ạ."
Trần Thực đưa thỏi bạc cho gia gia, trong lòng mơ tưởng đến ngày lành tháng tốt cưới vợ sinh con.