Không thể không nói, Ngôn Càn và Tang Kích thật sự là biểu tượng của giáo dục chất lượng và việc học đi đôi với hành.
Pháp thuật họ sử dụng để chôn người không phải gì khác, chính là Ngự Thổ quyết mà Giang Đinh Bạch dạy họ khi phạt trồng cây trước đó.
Giờ đây, những đứa trẻ hư hỏng bị chôn thẳng đứng trong hố trồng cây, chỉ chừa lại từ phần ngực trở lên.
Nhìn từ xa, những học sinh đủ màu sắc này giống như một cánh đồng cây non, hàng ngang hàng dọc đều rất ngay ngắn, trông thật sự có chút gì đó gọi là cảnh đẹp ý vui.
Thang ca đã tung hoành ở lớp Lợi hơn hai năm, chưa bao giờ gặp phải đối thủ thiếu đạo đức như vậy, tức giận chửi bới không ngừng.
Tang Kích làm bộ sờ vào thắt lưng: "Ê, hay là ta tưới một ít nước tiểu đồng tử cho cây nhỏ này nhé."
Thang ca lập tức im bặt, yên lặng như gà: "..."
Ngươi thật là chó! Ngươi đừng có mà đến đây a!
Trong ánh mắt kinh hoàng của Thang ca, Ngôn Càn như vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống, kéo đám huynh đệ về lớp học:
"Đừng làm thế, muội muội đang nhìn từ trong phòng."
Tiết thứ hai, lớp Lợi vắng hơn một nửa học sinh.
Trong thời gian này còn xảy ra đoạn nhạc đệm không lớn không nhỏ: con gà mái già làm việc vặt trong trường, như thường lệ kéo vòi nước tưới cây.
Bà thật sự nghĩ rằng những thiếu niên hư hỏng này là những bụi cây mới được trồng, dòng nước lạnh băng chảy xiết ào ào tưới đầy mặt họ.
Đám thiếu niên hư hỏng: "..."
Sự lạnh lẽo của cuộc đời, sáng nay bọn họ đã nếm trải đủ cả.
Cuối cùng, những học sinh này vẫn do các tiên sinh tự tay thả ra.
Khi được thả ra, đầu của những kẻ vốn tự hào như những con gà trống nhỏ kiêu ngạo, đều cúi xuống xám xịt.
Có thú không nhịn được ôm mặt, cảm thấy hôm nay thật là xui xẻo, quả thật như cởi truồng đẩy xe đi lòng vòng – –cực kỳ mất mặt.
Ngoài ra, với màn trình diễn ấn tượng của Tang Kích trong trận đánh này - Thang ca cảm thấy hắn rất chó, Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy hắn rất chó, bản thân Tang Kích cũng giữ vững phong thái như một lão cẩu...
Ba cái chó cùng lúc, từ đó Tang Kích có một biệt danh mới trong miệng mọi người, gọi là Tang Tiêu*.
*Chữ Tiêu: có thể hiểu chữ này được ghép lại từ ba chữ khuyển.
Không chỉ mình Thang ca nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến cái tên này.
Sau này, ngay cả những thiếu niên bất lương bị thu phục trong lớp Lợi, cũng thỉnh thoảng nhầm lẫn bật ra câu cửa miệng "Tiêu ca của chúng ta..."...
Có thể nói, vụ ẩu đả lần này đã gây náo động không nhỏ.
Đổng tiên sinh, một người nổi tiếng nghiêm khắc cổ hủ, nghe tin liền đến, một cây roi phạt vung lên trong không khí tạo ra tiếng rít gió, nhất định phải cho tất cả những ai tham gia một bài học.
Ngôn Lạc Nguyệt quan sát kỹ cây roi đó: ba sợi dây nhỏ màu đen xoắn với dây bạc, trong khe roi dường như còn sót lại vết máu cũ màu đen tím.
Bị một roi nặng như thế quất lên lưng, chắc chắn da thịt sẽ bị nứt toác ngay tại chỗ.
"... Ha."
Xác nhận độ sát thương của cây roi này xong, Ngôn Lạc Nguyệt không chần chừ một giây nào, lập tức biểu diễn màn biến mất tại chỗ.
Là đối tượng đã nằm trong sổ đen của Đổng tiên sinh từ lâu, Tang Kích bị Đổng tiên sinh lôi ra hàng đầu tiên, nhận một trận răn dạy như gió cuốn mưa rào.
Giống như lần trước ở lớp Trinh, chính hắn là người gây chuyện, bây giờ đến lớp Lợi, lại vẫn là hắn gây chuyện, v. v.
Tang Kích giải thích một chút: "Tiên sinh chờ một chút, lần này rõ ràng là do bọn họ tìm ta và Ngôn Lạc Nguyệt gây chuyện trước mà."
"Xảo ngôn lệnh sắc*!" Đổng tiên sinh lại vung roi lên trong không trung.
*"
" : 'Xảo ngôn lệnh sắc, tiên hỷ nhân' – một câu nói của Khổng Tử - có nghĩa là 'Những người cố tình nói ra những lời ngọt ngào dễ nghe thì hiếm khi có trái tim nhân hậu'
"Ngươi có thể báo cáo lên sư trưởng, cũng có thể xin đấu ở lớp võ thuật, tệ lắm cũng có thể đánh nhau trên sân diễn võ. Nhưng chôn người ta thành một trận hình như vậy, không phải là sở thích nghịch ngợm thì là gì?"
Tang Kích sờ sờ mũi, cũng không tiện phủ nhận sở thích xấu của mình.
Chỉ là...
Hắn thở dài: "Ngài không hiểu, gặp tình huống này phải đánh một trận cho bọn họ phục... thôi được rồi, người cứ nói sẽ phạt ta thế nào đi."
Đổng tiên sinh bị thái độ giấy dầu không thấm muối của Tang Kích làm cho tức giận đến nhảy dựng lên.
"Thế mà không có chút ý thức ăn năn nào, hôm nay không đánh ngươi hai mươi roi để răn đe..."
Chưa dứt lời, một giọng nói êm dịu như gió mát trăng thanh, nhẹ nhàng vang lên trong tai mọi người.
"Đổng sư đệ."
Đổng tiên sinh thu lại vẻ giận dữ, cung kính quay lại hành lễ: "Giang sư huynh."
"Diễn biến sự việc, ta đã nghe người ta nói qua."
Giang Đinh Bạch mỉm cười gật đầu với Đổng tiên sinh, rồi nhìn sang Tang Kích và Ngôn Càn.
Nói cũng lạ, tuy rằng Giang Đinh Bạch không nghiêm khắc, không tức giận, nhưng một khi bị ánh mắt ôn hòa bình tĩnh của hắn quét qua, tất cả mọi thú ở đây đều không khỏi chỉnh đốn trang phục, đứng ngay ngắn, không dám lộ ra chút vô lễ nào.
Giang Đinh Bạch chỉ vào hai tên tội đồ, mỉm cười nói:
"Lần trước phạt các ngươi trồng cây, lại để các ngươi học được cách chôn người. Nếu đã như vậy, lần này phạt các ngươi viết chữ lớn đi."
Đổng tiên sinh bước lên một bước: "Sư huynh, chỉ phạt viết chữ lớn, làm sao có thể dạy bảo những đứa trẻ nghịch ngợm này..."
Giang Đinh Bạch dịu dàng đáp: "Sao lại không thể. Viết tốt chữ lớn, lần sau chẳng phải có thể học được cách lập bia sao?"
"..."
Khi Giang Đinh Bạch nói điều này, rõ ràng vẻ mặt hòa nhã.
Tuy nhiên, dù là Đổng tiên sinh, Tang Kích, Ngôn Càn, hay nhóm Thang ca, đều cảm thấy mình bị một trận đả kích.
Ai cũng co rụt cổ, không dám hó hé thêm tiếng nào.
Giao cho Tang Kích và Ngôn Càn một đống bài tập viết chữ xong, Giang Đinh Bạch quay người định rời đi.
Đổng tiên sinh không kìm được gọi hắn lại: "Khoan đã, sư huynh, những đệ tử ngỗ nghịch này..."
"Ồ, bọn họ à." Giang Đinh Bạch như chợt nhớ ra,"Bọn họ thì giao cho Đổng sư đệ xử lý đi."
Nói xong, Giang Đinh Bạch thực sự không hề lưu luyến, từ tốn rời đi.
Đến khi đi qua khúc quanh hành lang, Giang Đinh Bạch mới buông tay áo, để con rùa nhỏ giấu trong đó trượt ra.
Trên mai rùa nhỏ có một bông hoa linh lang trắng, theo động tác của nó mà lắc lư.
Vừa trượt ra khỏi tay áo, rùa nhỏ liền rơi xuống đất biến thành một tiểu cô nương xinh xắn, chính là Ngôn Lạc Nguyệt đã kịp thời mời cứu binh.
Nàng ngẩng đầu nhìn Giang Đinh Bạch cười cảm kích, phát hiện sắc mặt của Giang tiên sinh lại có vẻ đang suy tư.
"... Tiên sinh, người giận rồi sao?"
Ngôn Lạc Nguyệt thử đặt mình vào vị trí của Giang Đinh Bạch, suy đoán suy nghĩ của hắn, lập tức làm một bài tự kiểm điểm, tiện thể không chút dấu vết chia nồi với đám thiếu niên bất lương:
"À, thật xin lỗi tiên sinh. Lần sau nếu gặp chuyện thế này, ta nhất định lập tức chạy ra khỏi lớp tìm sư trưởng. Chỉ là lúc đó người của bọn họ đông quá, lại hợp sức chặn cả cửa trước cửa sau, ta hoảng quá, quên mất là phải chạy!"