Lớn như vậy rồi, Cố Thanh Sương chưa từng chủ động thể hiện mặt yếu đuối của mình trước mặt ai, nhưng sao giờ bộ dạng đáng thương lại vô cùng rõ ràng, từng đường gân nhỏ hiện lên càng rõ hơn, lúc này cô đem những sự ấm ức tạo thành sức lực mà ôm chặt lấy anh: "Cho em ôm anh một chút đi, ôm một chút sẽ tốt hơn."
Thân hình cao lớn của Hạ Tuy Trầm đứng trước bức tường, để mặc cho cô ôm, nhấc tay lên xoa tóc cô, những sợi tóc đen lướt qua kẽ tay, dọc theo bả vai đi xuống, sau đó cánh tay ôm lấy eo cô.
Không có gì có thể cho người ta cảm giác an toàn hơn là cái ôm thật chặt này.
Cố Thanh Sương đợi cảm xúc chua xót trong lòng vơi bớt dần đi, gương mặt khẽ dụi vào áo khoác tây trang trước ngực anh, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại đến lúc này?"
"Đêm giao thừa không mua được vé máy bay, anh ngồi xe hơn bốn tiếng đồng hồ đến đây, nên có hơi trễ một chút." Hạ Tuy Trầm giải thích đơn giản, giọng điệu nghe có vẻ không phải ngồi xe bốn tiếng đồng hồ mà là bốn phút vậy, nhưng khi nhìn kỹ mắt anh, có chút quầng thâm.
"Anh không có phi cơ riêng à?"
Hạ Tuy Trầm ngừng lại hai giây, nhìn vào mắt cô nói: "Cho bạn mượn vài ngày rồi."
Cố Thanh Sương gật gật đầu, không có hỏi thêm về chuyện phi cơ riêng, bàn tay giúp anh cởi cúc áo tây trang, nói: "Mau đi tắm rồi đi ngủ."
Hạ Tuy Trầm nắm lấy tay cô, không cử động, cảm giác hai người như sát lại gần nhau hơn, giọng điệu trầm ấm: "Chỉ dám khóc với anh qua điện thoại, gặp mặt rồi... Cũng không tố cáo lấy một lời?"
Cố Thanh Sương im lặng một lúc, bờ mi khẽ chớp, thành thật nói: "Em bị tức đến mất hết lý trí nên mới nhất thời không nhịn được khóc thôi, bây giờ nghĩ lại, đều là người trưởng thành cả rồi, phải biết dám chơi dám chịu."
Nghe thấy câu nói của cô, phản ứng của Hạ Tuy Trầm lại lạnh lùng, cũng không còn cười nữa: "Giữa anh và em, em lại phân rõ ràng như vậy, càng lớn càng không thân thiết với anh như lúc còn ở chùa Nam Minh nữa."
Cố Thanh Sương mơ hồ cảm thấy mình hình như đã nói sai rồi, nhanh chóng sửa lại, giương tay ra ôm cổ anh, cong môi làm nũng: "Em ở bên ngoài bị bắt nạt, sau đó giống như trẻ con về nhà tìm người lớn tố cáo, hành động này có bị cười chết hay không?"
"Em tìm anh tố cáo là chuyện đương nhiên, ai cười em?"
Ánh mắt thâm sâu của Hạ Tuy Trầm nhìn cô, vô tình tạo nên một loại áp lực, giống như đang nói: ai dám nhiều lời.
Ngực Cố Thanh Sương càng nóng hơn, càng dùng sức ôm chặt anh, mặt rúc vào cổ anh, lẩm bẩm nói: "Anh, em chỉ là tức Hương Gia một lời không hợp đã huỷ hợp đồng thôi, bọn họ bắt nạt người khác còn tỏ vẻ đúng tình hợp lý, cho người đến giáo huấn em, cho dù em có phạm phải tội tày trời, cũng không đến lượt người phụ nữ họ Chu kia dạy dỗ."
Hạ Tuy Trầm lập tức nhíu chặt mày, bàn tay xoa má cô, nhỏ giọng nói: "Anh sẽ xử lý chuyện này giúp em."
Cố Thanh Sương khẽ cúi đầu, bờ môi đỏ in lên lòng bàn tay anh, mang theo cảm giác mềm mại. Khi đôi mắt người đàn ông càng trở nên thâm trầm, ngay sau đó, cô lại kiễng chân lên, chủ động hôn anh: "Thưởng cho anh đấy, không ngại gian khổ đêm hôm từ Tứ Thành chạy đến Lệ Thành."
Hạ Tuy Trầm giữ lấy cổ cô, ở giữa huyền quan tối mờ, không lên tiếng, sau đó cùng cô môi lưỡi triền miên một hồi, nhưng bàn tay lại rất có chừng mực, nụ hôn như vậy giày vò anh vô cùng.
Cố Thanh Sương cũng cảm nhận được anh đang khống chế, trái tim càng đập nhanh hơn, hít sâu một hơi: "Anh, có phải anh muốn không?"
Hạ Tuy Trầm khẽ ấn đầu cô vào ngực mình, bờ môi lộ ra ý cười: "Có chút muốn, em lên giường nằm nghỉ đi, anh đi tắm trước."
Lúc này còn chưa đến năm giờ, hai người ở cùng một chỗ rất dễ xảy ra chuyện gì đó.
Mặt Cố Thanh Sương đỏ ửng, chạy ra từ trong lòng anh, nhưng lại không vào phòng ngủ mà vùi mình trên sô pha trong phòng khách.
Bởi vì ở đây có thể nhìn thấy Hạ Tuy Trầm, còn vào phòng ngủ không nhìn được nữa rồi.
Cô kéo chiếc chăn mỏng quấn quanh mình, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, lực chú ý đặt lên Hạ Tuy Trầm đang mở hành lý ra, từ bên trong lấy ra một bộ tây trang màu xanh thẫm sạch sẽ, anh mặc đồ màu sắc như vậy, càng có sức hấp dẫn hơn.
Hạ Tuy Trầm quỳ một chân xuống mặt đất, lấy quần áo ra, đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt như cười như không nhìn về phía cô.
Cố Thanh Sương lập tức vùi mặt xuống đầu gối, mái tóc dài xõa xuống lưng, bộ dáng khiến người ta yêu thương không thôi, cũng khiến cho yết hầu anh khẽ động, đôi môi khẽ cong lên, nhìn vô cùng hài hoà.
Ba phút sau.
Đợi âm thanh tiếng bước chân của người đàn ông biến mất sau cửa phòng tắm, Cố Thanh Sương ngẩng đầu lên, cũng không biết nghĩ gì, khoé môi cứ cong lên.
Hạ Tuy Trầm vẫn đang tắm, với kinh nghiệm từng trải qua, khi anh muốn cái đó sẽ tắm rất lâu. Lúc này chuông cửa vang lên. Cố Thanh Sương đứng dậy, nhặt áo khoác rơi trên mặt đất của anh lên, đi ra mở cửa.
Người đứng ở bên ngoài hành lang là Nghiêm Thuật, cung kính đưa cho cô một phần văn kiện: "Có hai hợp đồng cần Hạ Tổng tự mình ký, phiền cô Cố đưa cho anh ấy."
Cố Thanh Sương gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh ta muốn nói rồi lại thôi, mở miệng: "Anh muốn nói gì vậy?"
Nghiêm Thuật cười: "Tổ tiên nhà họ Hạ có một quy định, là mỗi năm, chủ nhà đều phải ở trong dinh thự xem kịch với trưởng bối, ít nhất cũng phải uống một ly trà rồi mới được đi... Năm nay Hạ Tổng phá lệ rồi, sợ rằng bị mấy lão gia trong nhà buông lời trách mắng."
Nói câu này là muốn để Cố Thanh Sương biết được, đứng trước quy củ bao đời của đại gia tộc, người đàn ông này đã quan tâm cô đến nhường nào.
Nghiêm Thuật không dám vượt quá giới hạn, đến điểm mấu chốt sẽ biết dừng lại.
Cố Thanh Sương sững sờ một lúc, lồng ngực như có một dòng cảm xúc trào dâng, môi đỏ khẽ mấp máy: "Thư ký Nghiêm."
"Có thể phiền anh... Đi mua giúp tôi một thứ không?"
Nghiêm Thuật hỏi: "Cô Cố muốn mua gì vậy?"
Cố Thanh Sương ấp úng nói không nên lời, nhờ anh ta lấy điện thoại ra, gõ lên màn hình ba chữ: "BYT"
*BYT: nghĩ là ba con sói ^^
–
Trong nửa tiếng, Nghiêm Thuật nhanh như chớp đem đồ cần mua đến, lúc này muốn tìm cửa hàng tiện lợi mở hai tư giờ quả thực không dễ dàng gì. Cố Thanh Sương cầm lấy rồi đóng chặt cửa, lòng bàn tay ướt vô cùng, sau đó cô cầm lấy khăn giấy khẽ lau khô.
Hạ Tuy Trầm bước ra từ phòng tắm, cả người quầy tây sơ mi trắng sạch sẽ, thấy cô đứng trước bàn trà mân mê gì đó, lên tiếng hỏi: "Không buồn ngủ à?"
Cố Thanh Sương có hơi chột dạ, bị giọng của anh dọa sợ, lùi về phía sau, nhét chiếc hộp vuông nhỏ xuống dưới gối ôm, chớp chớp mắt: "Tối qua em ngủ suốt rồi, không buồn ngủ nữa, anh muốn ngủ à?"
Cũng đúng, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, sau đó lại ngồi vài tiếng xe đến đây, người chứ không phải là sắt thép, chắc chắn sẽ cảm thấy mệt.
Cố Thanh Sương suy nghĩ lung tung, ánh mắt không cẩn thận lướt qua chiếc quần tây của người đàn ông, nghĩ đến gì đó, mặt lại đỏ ửng lên.
Hạ Tuy Trầm rõ ràng không cùng tần số với cô, anh bước đến gần, sau đó cúi lưng, lật chiếc gối ôm lớn nhất lên. Hành động đột ngột này khiến Cố Thanh Sương vô cùng hoảng hốt, không nhịn được quay đầu lại nhìn, may là đó không phải là cái gối mà cô giấu chiếc hộp nhỏ kia.
Thất thần một lúc, khi phản ứng lại đã bị Hạ Tuy Trầm đè xuống sô pha, hơi thở ấm nóng phả lên vầng trán: "Nằm như vậy, em sẽ thoải mái hơn."
Cố Thanh Sương tròn mắt, vô cùng tò mò: "Dạ?"
Rất nhanh cô đã được trải nghiệm, tại sao nằm hôn môi sẽ thoải mái hơn.
Như vậy sẽ không tốn sức lực, lực chú ý cũng đều tập trung trên đôi môi anh, ngậm lấy môi cô như thế nào, nụ hôn dịu dàng ra sao, theo tuần tự mà thăm dò sâu hơn, cho đến khi môi lưỡi triền miên, nụ hôn vô cùng sâu, khiến cô ngạt thở.
Cuối cùng Hạ Tuy Trầm cởi hết cúc áo sơ mi ra, một tay chống lên sô pha, không gian không rộng, hai người cùng nằm tại đây, cũng không tiến vào giường trong phòng ngủ, nhưng lại khiến cho Cố Thanh Sương có cảm giác chân thực vô cùng, cô ngẩng đầu, hơi thở phả lên cằm anh, nhẹ giọng gọi: "Anh."
Bị hôn thật lâu, đầu lưỡi Cố Thanh Sương trở nên tê dại, giọng nói có chút mơ hồ không rõ: "Những năm nay em vẫn thường luôn mơ đến hồi quen anh ở chùa Nam Minh..."
Hạ Tuy Trầm cúi đầu, chặn mất hầu hết những tia sáng chiếu vào từ cửa sổ, sườn mặt trở nên anh tuấn vô cùng, ngón tay xoa xoa bờ môi cô: "Ừm?"
Cố Thanh Sương nói một câu, anh lại cúi xuống hôn cô một cái.
"Anh giống như thần tiên rơi xuống cõi trần, người đầy hương khí... Lạnh lùng, không thích nói chuyện với những tiểu hoà thượng khác trong chùa, thích mặc bộ đồ trắng yên tĩnh ngồi ở bậc cầu thang, ánh mắt giống như coi thường chốn trần tục... Anh, mỗi ngày anh quỳ trước Phật tổ niệm kinh, dưới hương khói lượn lờ không toát lấy một giọt mồ hôi, em còn nhìn lén rất lâu, đến bây giờ mới phát hiện anh cũng sẽ toát mồ hôi."
Khi cùng anh thân mật, Cố Thanh Sương vươn tay về phía áo anh, yên lặng ngao du, mới phát hiện thực ra lưng người đàn ông sớm đã đầy mồ hôi. Vào lúc này, anh không còn giống thần tiên cao cao tại thượng nữa, ngược lại lại giống như người phàm chìm đắm trong truỵ lạc.
Hạ Tuy Trầm yêu vô cùng đôi mắt không lưu tình của cô, giống như chỉ đủ để chứa một mình anh.
Đôi môi mỏng hôn lên môi cô không ngừng nghỉ, bàn tay tìm lấy tay cô, nắm chặt lấy, nhân lúc khẽ tách môi, giọng điệu trầm thấp: "Sương Sương..."
Lồng ngực Cố Thanh Sương vô cùng nóng bỏng, ngón tay vô thức đâm vào lưng anh.
"Sau này ở bên anh được không?" Ánh mắt Hạ Tuy Trầm nhìn cô, chăm chú đến mức không thể có bất kỳ người phụ nữ nào có thể kháng cự được.
Vô cùng mê hoặc lòng người, Cố Thanh Sương lúc này bỗng nhớ đến từng chuyện anh làm từ khi gặp lại đến nay, sớm đã lặng yên giăng lưới, chờ cô gật đầu đồng ý.
Tự hỏi lòng mình, chỉ bằng chuyện đêm giao thừa Hạ Tuy Trầm vội vàng qua đây, cũng đã đủ để làm trái tim đã đóng lại từ lâu của cô rung động rồi. Cố Thanh Sương cũng biết mối quan hệ giữa cô và anh, không thể mập mờ thêm được nữa.
Cho dù muốn kéo dài thêm, cùng lắm là sau khi bộ phim mới đóng máy, cũng phải cho anh một câu trả lời.
Một hồi sau, cô rúc đầu vào ngực anh, khó kiểm soát dòng cảm xúc đang trào dâng: "Em muốn đồng ý với anh... Nhưng vẫn còn hơi không muốn bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy được."
Bảy năm trước anh biến mất khỏi chùa Nam Minh trong một đêm, từ trong ra ngoài chùa không để lại chút dấu vết vào về cuộc sống của anh. Loại cảm giác ấy không dễ chịu chút nào, giống như khoét thẳng vào trái tim cô, suốt một tháng đợi nhà họ Cố đến đón, cô cũng không dám bước chân vào chùa Nam Minh nữa.
Nhưng Cố Thanh Sương lại không có cách nào trách anh, dù sao khi ấy từ đầu đến cuối hai người cũng chưa xác nhận quan hệ, cô có tư cách gì để đi trách móc?
Chỉ có thể không cam tâm giấu vào lòng, mãi cho đến khi gặp lại, mới không nhịn được mà bộc lộ ra, oán trách nói: "Mỗi lần anh nói thích em, đều khiến em muốn trốn đi khóc một trận."
Hai tay Hạ Tuy Trầm ôm chặt cô, đôi môi dán lên mái tóc cô, nhỏ giọng nói: "Anh xin lỗi."
Cố Thanh Sương lắc lắc đầu, bên tai truyền đến hơi thở nóng, nghe thấy anh hỏi: "Anh phải làm sao mới có thể giúp em không đau lòng nữa?"
Cô yên lặng một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, gò má mềm mại dán lên sườn mặt anh: "Hẹn hò cũng được... Sau này chuyện gì cũng phải nghe em, em muốn làm lão đại."