Chương 28 Máy Bán Bữa Sáng Bị Bóp Hỏng

Tôi Làm Bà Chủ Cho Thuê Nhà Trong Mạt Thế

Nhàn Thư Hưng Chi 17-01-2025 11:20:28

Đợt này tổng cộng có bốn người, một người là phụ nữ trẻ độc thân ở phòng đơn số 006, khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan bình thường, nhưng khí chất không tồi, tên là Bùi Đông. Thời Tử Nguyệt lén nói nhỏ bên tai Tô Đào, nói Bùi Đông có vết chai rất dày ở hổ khẩu, là người cầm súng quanh năm, chắc giống anh trai cô có bối cảnh quân đội, phải cẩn thận khi giao tiếp. Ba người còn lại, chỉ có một người ở phòng đôi số 007, tên là Mạnh Hiểu Bác trông cao to vạm vỡ hơn một chút, những người khác trông đều là người bình thường, không có gì đặc biệt, giao tiếp cũng rất lịch sự. Tô Đào thầm cầu nguyện, hy vọng đều là những người không gây chuyện, nếu không cô thật sự quản không nổi. Vừa nghĩ xong, Mạnh Hiểu Bác kia tò mò sờ máy bán bữa sáng... vỏ hợp kim dày bị anh ta bóp lõm một dấu tay, hỏng rồi. Mọi người: "..." Tô Đào: Cứu mạng! Bạn gái anh ta thấy vậy, vỗ một cái vào đầu anh ta: "Bảo anh đừng táy máy tay chân, không biết mình sức mạnh lớn sao?" Sau đó cười nói với Tô Đào: "Chủ nhà Tô, dị năng của anh ấy là "sức mạnh khổng lồ", bình thường vô tình làm hỏng đồ cũng khó tránh khỏi, chúng tôi sẽ nộp thêm tiền đặt cọc, làm hỏng cái gì thì trừ trong đó là được." Nói xong liền chuyển cho Tô Đào hai vạn đồng Liên bang. Tô Đào: Ờ, tiền đã đến tay thì cũng được. Nhưng vẫn không nhịn được dặn dò: "Trong khu Đào Dương không được phép đánh nhau ẩu đả, càng không được dùng dị năng đánh người, cố ý phá hoại đồ đạc tài sản của khách thuê khác cũng không được." Hai người gật đầu lia lịa: "Nhất định nhất định." Tô Đào thầm thở dài, người ở càng đông, càng phải lo lắng nhiều chuyện. Cô bất đắc dĩ lại mua một cái máy bán bữa sáng mới trong hệ thống. Chỗ Mạnh Hiểu Bác bóp hỏng vừa đúng là cửa lấy hàng, cô không biết sửa thứ này, chỉ có thể mua mới. Hình Thư Ngữ đang âm thầm quan sát đột nhiên xuất hiện, tò mò hỏi: "Cái máy này của cô không chỉ có một cái?" Tô Đào cảm thấy không có gì phải giấu giếm, sau này người đông hơn cô còn phải mua thêm máy, ai cũng nhìn thấy, vì vậy nói thẳng: "Đúng vậy." Nói đúng ra thì, cửa hàng hệ thống không giới hạn số lượng mua, chỉ cần đủ tiền là có thể mua. Mắt Hình Thư Ngữ sáng lên: "Có thể bán cho tôi một cái không?" Tô Đào sững người, lắc đầu nói: "Cái máy này rời khỏi Đào Dương sẽ không thể nhập hàng, đồ ăn bên trong ăn hết là không còn nữa, không giống như ở đây có thể bổ sung hàng liên tục, nếu vậy, cô cứ trực tiếp gói mang đi là được, mua máy làm gì." "... Thôi vậy." Hình Thư Ngữ còn muốn mua về nhà tặng ông nội một cái, lần trước mang về ba phần ông đã ăn hết một mình. Nhưng cô cũng có được thông tin quan trọng, khu Đào Dương giống như một cái ô bảo vệ, tang thi không vào được, máy móc không mang đi được, người sống bên trong được bảo đảm an toàn đồng thời còn được hưởng ưu đãi về tài nguyên. Ừm... vẫn phải thừa nhận, Đào Dương là một nơi tốt. Tô Đào đột nhiên lên tiếng: "Hình như cô rất tò mò về mọi thứ ở đây, cô không chỉ đơn giản là tìm một nơi để ở đúng không? Cô là người của quân đội, hay là người của chính phủ địa phương?" Hình Thư Ngữ không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy, im lặng một lúc: "Tôi không có ác ý." Tô Đào gật đầu: "Tôi biết, cho nên mới không đuổi cô ra ngoài, chỉ là các cô có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi tôi, tôi không thích kiểu quan sát âm thầm này." Lời này khiến Hình Thư Ngữ rất ngại ngùng: "Xin lỗi, tôi là người của quân đội, mục đích của chúng tôi chỉ là thiết lập mối quan hệ hữu nghị với các cô, tìm hiểu một chút tình hình của các cô thôi, tuyệt đối không có ác ý, ban đầu không nói rõ mục đích và thân phận, cũng là vì không hiểu rõ các cô lắm, cho nên có chút dè dặt." Các cô?