Tống Ninh Ngọc thấy Tống Hòa lo lắng nhìn mình, trong lòng bỗng trở nên ấm áp,"Dưới dượng cháu còn có một em trai nữa, sau này gặp nó thì gọi chú Đại Tráng là được. Chú ấy học nghề thủ công ở chỗ Trương Mộc Đầu ở công xã, Trương Mộc Đầu là chú họ của bà nội Trương, mấy ngày nay Trương Mộc Đầu bị bệnh, ông ấy lại không có con cái nên Đại Tráng ở đấy chăm sóc ông.
Đại Tráng lớn tuổi, vốn năm ngoái đã lấy vợ rồi nhưng lại bị nạn đói làm lỡ, cô nghĩ cuối năm nay chắc bà nội Trương sẽ bắt đầu chuẩn bị cho việc này."
Tống Ninh Ngọc thở dài một tiếng, nếu mấy đứa cháu này sống trong nhà, chuyện lấy vợ của chú nhỏ chắc sẽ không dễ như vậy nữa. Nghĩ đến lúc đầu mẹ chồng do dự cũng là vì nguyên nhân này.
Người sống cùng nhau sẽ có va chạm, sau này mấy đứa Hà Hoa còn không phải nhìn sắc mặt người ta mà sống sao?
Vừa nghĩ như vậy, cô ấy bỗng nhiên hiểu rõ.
Hà Hoa dẫn theo em trai em gái đến phòng thuốc đó ở, không chừng còn là một chuyện tốt.
Trời dần tối, gió thu rít ngoài cửa sổ, cây mai bên nhà vang lên xào xạc, nhưng người trong nhà lại khó có được giấc ngủ ngon.
Tống Hòa ôm em gái nóng như lò lửa trong ngực, Đại Oa cùng Mễ Bảo ngủ ở bên trái cô, hai anh em lúc đầu còn ôm nhau ngủ, nhưng sau khi nóng đến chảy mồ hôi thì tách ra lúc nào không biết.
Trong cả đoạn đường chạy nạn, bởi vì lo lắng vấn đề an toàn, Tống Hòa không dám ngủ quá sâu.
Trong mấy ngày cô đã luyện thành nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cần có chút âm thanh nhỏ là cô sẽ lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng hôm nay, Tống Hòa nhắm mắt chưa được ba giây đã lập tức chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị, khi mở mắt ra mặt trời đã xuyên qua khe hở chiếu vào phòng.
Tống Hòa sững sờ hai giây, sau đó ngồi phắt dậy.
"Đại Oa Tiểu Muội Mễ Bảo, dây nhanh lên, mặt trời chiếu đến mông rồi!"
Cô nhảy xuống giường, lập tức lạnh run cả người, túm lấy áo khoác vào, sau đó lắc lắc mấy đứa nhỏ vẫn còn vặn vẹo trên giường.
"Nhanh nhanh nhanh." Tống Hòa kéo Đại Oa ngồi dậy, xoa xoa mặt,"Tỉnh chưa, Đại Oa dẫn em mặc quần áo vào, chị ra ngoài giúp việc."
Đại Oa ngáy một cái, ngoan ngoãn gật đầu,"Biết rồi ạ."
Tống Hòa cũng không quản bọn nhỏ nhiều, sau khi cài cúc áo xong, kéo cửa ra đi ra ngoài.
"Dậy rồi à, bữa sáng để trong nồi giữ ấm cho cháu rồi."
Tống Hòa có hơi xấu hổ: "Cô ạ, hôm nay cháu ngủ say quá, sáng sớm không biết dậy."
"Không sao," Tống Ninh Ngọc giũ quần áo,"Cô cố tình không gọi cháu dậy đấy. Cháu đã đi đường nhiều ngày như vậy rồi, không được ngủ một giấc ngon, mấy ngày sau này cần phải ngủ nhiều một chút, ngủ bù lại."
Tống Hòa cười,"Ngủ nào có ngủ bù liền mấy ngày được."
Nói rồi Tống Hòa súc miệng rửa mặt, đột nhiên nói: "Đúng rồi cô ơi, ông nội đội trưởng cùng mọi người đâu rồi?"
"Họ ra ruộng rồi, cô thấy chắc trưa nay công việc đồng áng sẽ xong, đến lúc đó để dượng cháu đưa cháu đến phòng thuốc xem như nào."
Tống Hòa nghe vậy thì vui mừng, cô thật lòng muốn ra ngoài ở sớm một chút.
Trong nồi là khoai lang, khi cho khoai lang lên bàn, mấy đứa nhỏ mặc quần áo xộc xệch bước ra.
Tống Hòa bất lực,"Có phải các em lại không giúp nhau cài cúc áo không?"
Mấy đứa nhỏ không biết tự cài cúc cho mình, cho nên Tống Hòa thường để ba đứa nhỏ cài cho nhau.
Chẳng qua là, còn có một vấn đề nghiêm trọng. Đó chính là người đầu tiên cài sai cúc áo, đứa tiếp theo cũng sẽ học theo như vậy.
Nói thật, Tống Hòa gãi đầu, cô đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, làm như thế nào cũng không sửa được.
Tiểu Muội chạy bổ nhào vào bên chân cô, mềm nhẹ nói: "Hôm nay là Đại Oa cài cho em, không thở nổi."
Đầu Tống Hòa tự động phiên dịch,"Thít người à? Còn không phải sao, cúc áo của em cài sai rồi."
Nói rồi, cô sửa lại cho từng đứa một.
"Nhớ kỹ, lần sau đừng cài sai nữa." Tống Hòa vỗ vỗ Đại Oa,"Được rồi, nhanh ăn sáng đi."
Đại Oa đỏ mặt ngồi vào bàn,"Tiểu Muội em phải gọi anh."
Tống Hòa không để ý mấy tranh chấp nhỏ nhặt giữa bọn nhỏ, ăn sáng xong cô còn phải thu dọn lại hành lý, tiếp đó sửa lại đầu tóc cho mấy đứa nhỏ.
Tống Hòa việc nhiều, Tống Ninh Ngọc cũng việc nhiều.
Cô ấy cũng cần phải ra đồng, làm xong việc nhà, cho Tiểu Thạch Đầu bú sữa xong là phải đi làm.
"Hà... Tiểu Hòa, giúp cô trông chị của Tiểu Thạch Đầu."
"Vâng ạ, cô cứ yên tâm."
Tống Hòa đặt tất cả hành lý ở sân, xong lại chuyển chiếc giường nhỏ của tiểu Thạch Đầu đến trong nhà chính.
Lúc này gió không lớn, đúng lúc cô có thể trông chừng đứa nhỏ.
"Đại Oa Tiểu Muội Mễ Ngọc, mấy đứa tự lấy quần áo của mình ra gấp gọn gàng lại. Biết gấp thế nào chứ, chị đã dạy cho mấy đứa rồi.
Nhớ gấp riêng quần áo rách ra, đợi lát chị giúp mấy đứa vá lại. Nhớ là tìm cẩn thận vào, không thì sau này sẽ phải mặc quần áo rách đấy." Tống Hòa dặn dò.
Cô sẽ tập luyện cho chúng mấy chuyện vặt vãnh như này, sau này bốn người sống cùng nhau, việc nhà một mình cô gánh vác thì làm sao mà chịu được?
Cô đến làm bà mẹ già à?
Không, vị trí Tống Hòa dành cho mình là chị đại.
Đại của lão đại.