Tống Hòa kéo băng ghế ngồi gần cô của mình thêm một chút, ánh mắt tràn đầy tò mò hỏi: "Vậy, vậy, nông thôn chúng ta cũng có thể hái thuốc đưa đến trạm thu mua thuốc Đông Y sao cô?"
"Tất nhiên là được." Tống Ngọc Ninh bị chọc cười bởi lời của Tống Hòa,"Cháu đó, đám người trong thành phố muốn bán cũng không có chỗ để đi đào, đều không phải dựa vào nông dân chúng ta lên núi đào thuốc sao. Giống như dượng của cháu, có lúc có thể đào được Chi Lan Hoàng Thảo và Phong Đẩu tới bán cho phòng thu mua, được không ít tiền."
Tống Ngọc Ninh vừa nói vừa lại cầm lên công cụ bắt đầu bện rương trúc.
Cô ấy không xem Cửu Khổng Tử ra gì cả, nếu thật sự đáng tiền, sao còn bị bỏ hoang trên đất như vậy?
Trong lòng không nhịn được lắc đầu một cái, nhìn thì cách đối nhân xử thế của Hà Hoa rất giống người lớn, nhưng cuối cùng vẫn là con nít, trải đời chưa nhiều, rất nhiều thứ chưa nghĩ được toàn diện.
Sau này cô ấy còn phải dạy bảo nhiều.
Tống Hòa cũng nhanh chóng hiểu ra.
Cái này không phải giống với gà tây sao?
Đời sau mỗi lần đến Lễ Tạ Ơn mọi người đều tò mò gà tây của bạn bè nước ngoài, đồng thời nghi ngờ sao động vật này lại không phổ biến rộng rãi trong nước mình.
Nguyên nhân cuối cùng, là ăn không ngon.
Mà Cửu Khổng Tử cũng cùng lý lẽ như vậy, nó không đáng tiền.
Có lẽ mười cân Cửu Khổng Tử còn chưa đủ tiền xe ngựa đi tới đi lui, chớ nói chi đến thời gian hao phí tinh lực xử lý Cửu Khổng Tử.
Nhất thời Tống Hòa yên lặng, như thế nào đi nữa cũng phải chờ dượng đi hỏi thử giá cả của trạm thu mua cô mới hoàn toàn từ bỏ ý định.
Lại một lát sau, Tống Hòa tò mò, quay đầu hỏi dượng Cường Tử: "Dượng ơi, dượng có biết những loại thuốc Đông y khác bao nhiêu một cân không ạ?"
Cường Tử kinh ngạc nhìn Tống Hòa một cái,"Cháu muốn biết giá thu mua của thuốc Đông y?"
Tống Hòa gật đầu một cái, cô chính là có ý này.
Cường Tử "A" một tiếng, suy nghĩ mấy giây: "Thuốc Đông y được thu mua có rất nhiều loại, nhưng dân quê chúng ta không biết bào chế, lúc đưa qua giá bị ép rất thấp. Giá cả cũng không cố định, luôn không ổn định. Chẳng qua..."
Tống Hòa vểnh tai.
"Chẳng qua đáng tiền nhất nhất định là nhân sâm, vật này được tính theo lượng."
Tống Hòa: "..."
Cô cũng biết nhân sâm đáng tiền nhất, lúc trước cô nghĩ như thế nào đi nữa mình cũng là cô gái xuyên không mang theo kỹ năng rực rỡ.
Mấy ngày nay cô cũng có lên núi, ngoại trừ đạp phải đống cứt chó ra, ngay cả rau củ dại non cũng không hái được.
Thật sự rất thảm!
Lúc rảnh rỗi sau vụ mùa bận rộn, Tống Ngọc Ninh chỉ cần ở nhà trông con, sau khi Lý Quốc Cường nhanh tay bện xong mấy rương trúc, liền theo đội trưởng Lý mang theo lương thực thu hoạch năm nay chở đến công xã,
Mấy ngày tiếp theo, mấy người bọn họ bện được một cái tủ trúc, sáu cái rương trúc và tám giỏ trúc, Lý Quốc Cường đi theo Lý Quốc Tráng dùng rơm rạ làm ra cái cái đệm rơm cho bốn chị em Tống Hòa.
Đệm rơm rạ là một đồ vật thần kỳ, mấy chục năm sau vẫn có người sử dụng.
Tống Hòa nhớ ông ngoại của cô hằng năm đều ngủ trên loại đệm này, mùa hè chỉ cần lót một cái chiếu lác lên trên, mà mùa đông thì cần trải chăn bông lên.
Sau khi nằm trên đó, cảm giác đó không kém hơn đệm làm từ cọ, thậm chí càng thoải mái hơn.
Cô cảm thấy rất vui vẻ, đây chính là thuần thiên nhiên, ở đời sau cũng có thể bán được không ít tiền... Đi?
Tống Hòa bắt đầu từ từ dời những món đồ đã chuẩn bị xong sang nhà mới, như con kiến dời hang vậy.
Đầu tiên là chú Đại Tráng tặng một cái giường một mét tám to cho nhà mới.
Cái giường này tuyệt đối đủ để cho bốn chị em cô ngủ một hai năm, Nhưng muộn nhất là chờ đến khi ba đứa trẻ sáu tuổi, làm thế nào cũng phải để hai bé trai đến một căn phòng khác ngủ.
Trước mắt không có điều kiện này, thật ra từ nhỏ phải đào tạo cho trẻ biết ý thức về giới tính.
Tống Hòa âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Nhà mới không lớn, tổng cộng có ba phòng, từ trên nhìn xuống, hiện ra hình chữ phẩm.
Trong đó gian nhà chính là lớn nhất, cách gần nhà trên và phòng bếp, phòng thứ hai bên trái được sửa lại thành phòng ngủ, giường cũng được đặt trong phòng này.
Trừ giường ra, nhìn không quá bền chắc, thì tủ trúc cũng được đặt vào trong phòng này. Cái tủ trúc này không lớn, chỉ có thể đặt một ít chăn và quần áo mùa đông.
Tống Hòa không có ném quần áo của cha mẹ ông nội bà nội của nguyên chủ đi. Cô tìm ra mấy món quần áo còn tốt của ông nội bà nội cho Tống Ninh Ngọc làm kỷ niệm, cũng để lại mấy món cho mình, mấy món còn lại thì cùng Tống Ngọc Ninh sửa lại cho mấy đứa bé mặc.