Còn ba ngày nữa, cục diện đã giam cầm cô suốt hai mươi năm này sẽ biến mất.
Bởi vì, ba ngày sau, khi dương khí mạnh nhất vào buổi trưa, cô sẽ lấy năng lượng dương được nuôi dưỡng trong đèn Dương Linh nạp vào trong cơ thể, từ nay sẽ không còn phải lo lắng gì nữa.
Dương khí này được anh họ của cô truyền vào từng chút một trong hơn hai mươi năm qua. Anh họ và cô huyết mạch tương thông, đạo thuật được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, dùng dương khí của anh ấy trung hoà âm khí của cô, là biện pháp tốt nhất phá bỏ vận mệnh của cô.
Đập một lá bùa, Cổ Sơ Tinh cũng không dám bất cẩn, cô chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
Con đường dẫn đến thành phố Phú Tân này rất quen thuộc với Cổ Sơ Tinh, cô đã đi tới đi lui không dưới hai trăm lần, nếu là ngày thường thì cô sẽ không lo lắng như vậy.
Nhưng dạo gần đây không biết có phải là vì thời hạn hai mươi năm sắp đến mà ông trời như không thể nhìn cô sống tốt được, từ nửa tháng trước, luôn có quỷ quái chạy ra gặp cô một cách tình cờ. Bọn họ không ra tay, mà ở xa xa nhìn cô. Lại còn có một con, xuất hiện trên quốc lộ này suốt năm ngày, xe của cô vừa đi qua, anh ta lại vẫy tay chào cô.
Cổ Sơ Tinh biết rằng kiếp nạn cuối cùng của cuộc đời cô sắp đến rồi, gần đây cô thường xuyên nhìn quỷ, cô lo rằng sẽ gặp rắc rối ở trường nên đã xin nghỉ phép rồi quay trở lại trấn Cổ Vũ.
Thành thật mà nói, Cổ Sơ Tinh đã sống ở trấn Cổ Vũ 20 năm, đại danh của cô của cô cũng nổi tiếng trong quỷ giới ở trấn Cổ Vũ, có vô số lệ quỷ bị cô đánh cho hồn phi phách, theo thời gian, những tên quỷ muốn ăn linh hồn, cướp thân thể cô đều sợ cô.
Nhìn thấy cô xuất hiện thì bọn họ đều bỏ chạy trối chết ngay. Lâu lắm rồi cô mới gặp một con quỷ không thức thời như vậy, dám đến tìm cô năm ngày liên tục.
Theo tính tình trước đây của Cổ Sơ Tinh, chỉ cần là quỷ có lòng dạ khó lường thì cô sẽ không nương tay chút nào, đã ra tay thì giết đối phương ngay. Nhưng thứ xuất hiện trên quốc lộ này là thứ cô không thể tùy tiện ra tay được.
Bởi vì, quỷ vẫy tay với cô là một con quỷ có linh hồn sạch sẽ trong sáng, chưa từng dính máu. Hơn nữa, trên người đối phương còn mang theo vài phần công đức mơ hồ, chắc chắn lúc còn sống tích rất nhiều công đức.
Nghề này của bọn họ, kiêng kị rất nhiều. Chỉ được giết lệ quỷ, còn những quỷ hồn không gây họa thì thì không thể giết lung tung được.
Cổ Sơ Tinh không hiểu con quỷ này tìm cô làm gì, nhưng bây giờ cô đang trong thời điểm quan trọng nhất để phá vỡ thế cục, không chấp nhận được bản thân có chút khinh thường, cho dù là quỷ tốt hay là ác quỷ, cô đều không muốn dính dáng đến nhiều, cho nên chỉ có thể cẩn thận phòng bị.
Mùa đông kéo dài, trời luôn có sương mù, thậm chí càng nặng hơn vào sáng sớm. Vừa ra tới quốc lộ thì sương mù đã dày đặc đến nỗi che khuất tầm nhìn, tầm nhìn chỉ còn chưa tới 10 mét.
Ánh đèn đường mờ ảo đổ xuống mặt đất, làm mặt đất được chiếu sáng lờ mờ, gió và mưa phù lất phất càng làm khung cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô trở nên hư ảo.
Sau khi rẽ vào ngã, những ngọn đèn đường mờ ảo chợt lóe lên, lúc sáng lúc tối.
Trước mắt Cổ Sơ Tinh nhoáng lên một cái, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên con đường yên tĩnh và mưa lất phất.
Người nọ đứng trong bóng tối dưới ánh đèn đường, gương mặt mơ hồ.