"Ơ, hôm nay Sơ Tình tới sao." Một ông chủ mặc áo bông dày chào hỏi Cổ Sơ Tình.
"Đúng vậy, hôm nay ông chủ Lưu lấy bao nhiêu tảng thịt?"Cổ Sơ Tình nhảy xuống xe, bước xuống, phủi tay rồi đóng cửa xe lại, mỉm cười đi về phía ông chủ Lưu.
Ông chủ Lưu: "Tôi lấy bốn tảng thịt."
"Bốn tảng..." Lông mày Cổ Sơ Tình hơi co giật, cô lấy hóa đơn hàng hóa ra: "Ông chủ Lưu, cậu tôi nói ông chỉ lấy có ba tảng."
Ông chủ Lưu xoa xoa tay, ngượng ngùng cười nói: "Do hôm qua công việc làm ăn tốt quá, châm chước châm chước, cho tôi thêm một tảng nữa đi."
Vốn dĩ ông ta muốn đặt bốn tảng, nhưng chiều hôm qua ở bàn mạt chược lại quên mất thời gian, đợi đến khi gọi cho Mã Kinh Quốc, thịt lợn đã được các ông chủ khác chia đều, chỉ còn lại ba tảng.
Cổ Sơ Tình cười lắc đầu từ chối: "Không được đâu, tôi sẽ vận chuyển theo đơn đặt hàng, nếu làm sai cậu sẽ mắng tôi."
"Lưu đầu to, ông không thể bắt bạt Sơ Tình da mặt mỏng được. Sơ Tình chỉ làm công cho Mã Kinh Quốc, nếu muốn có nhiều hàng hơn thì tự mình nói chuyện với Mã Kinh Quốc đi, lừa một cô gái nhỏ, không biết xấu hổ tí nào."
Đang nói chuyện, một người đàn ông đi đứng không tốt khập khiễng bước tới. Người đàn ông nói đùa với ông chủ Lưu một câu rồi quay sang nói với Cổ Sơ Tình nói: "Sơ Tình, chú lấy bốn tảng thịt, cháu dỡ chúng xuống giúp chú."
Lưu đầu to này, bắt nạt khuôn Sơ Tình da mặt mỏng, mỗi lần Sơ Tình giao hàng tới đây đều sẽ trơ tráo chiếm tiện nghi của Sơ Tình.
Món hàng này, nhà nào cũng có phần, không có chỗ cho ông ta xằng bậy.
"Chú Đàm, sao hôm nay chú lại đến đây? Đại ca Đầm đâu rồi?"
Cổ Sơ Tình lễ phép cười với người đang đi tới, sau đó nhanh chóng leo lên thùng chở hàng: "Chú Đàm, đem xe ba bánh của chú qua đây, cháu dỡ hàng cho chú."
Lúc còn trẻ chú Đàm bị gãy chân trong một vụ tai nạn ô tô, trước đây ông ấy từng bán thịt trên Trấn Cổ Vũ, sau này con trai ông mua nhà ở thành phố, ông ấy cũng theo vào, thuê một quầy hàng trong chợ để tiếp tục bán thịt, coi như là nhìn Cổ Sơ Tình lớn lên.
"Được rồi, cảm ơn cháu."
Người đàn ông được gọi là chú Đàm mỉm cười cảm ơn rồi vội vã cưỡi ba bánh đi. Khi chiếc xe ba bánh đi qua phía trước chiếc xe chở hàng, chú Đàm ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khi Cổ Sơ Thanh dỡ bốn cái quạt tảng thịt heo xuống, chú Đàm kéo Cổ Sơ Tình lo lắng nói: "Sơ Tình, có phải trên đường tới đây con xảy ra chuyện gì không?"
Cổ Sơ Tình cười nói: "Không, làm gì có chuyện xảy ra được."
Mặt mày chú Đàm nghiêm nghị nói: "Đừng lừa chú, trên kính chắn gió của con có huyết phù."
Bất cứ ai từ trấn Cổ Vũ ra thì không ai không biết trước kia Cổ gia làm nghề gì. Trước giải phóng, Cổ gia rất nổi tiếng khắp thành Phú Tân, sau khi giải phóng thì chính sách thay đổi, lại bởi vì người Cổ gia đều mất sớm nên đã bặt âm vô tín.
Chú Đàm rất rõ Cổ gia làm nghề gì, khi còn nhỏ ông ấy đã nhìn thấy ông nội của Sơ Tình cản thi, cản bác cả của ông ấy. Bác cả của ông ấy tham gia Chiến tranh kháng Nhật, chết ở bên ngoài. Ông nội không đành lòng nhìn bác cả chết ở nơi đất khách quê người, sau khi chết cũng không thể quay lại nên đã nhờ ông nội Sơ Tình đi đón.
"Không sao đâu, chú Đàm, chú đừng lo lắng. Cổ Sơ Tình cũng không phủ nhận, sau đó thấp giọng nói nhỏ.