Xúc cảm mềm mại tới trong nháy mắt và khuôn mặt ửng đỏ nhàn nhạt của cô khiến Tiết Diễm hơi sửng sốt.
Tới lúc Tiết Diễm lấy lại tinh thần, người bên cạnh cậu đã xoay người ăn cơm tiếp, chỉ là vành tai đo đỏ kia vẫn còn nguyên đó.
Cậu đè lại ý nghĩ muốn cong khóe miệng lên, sau đó che miệng vờ ho khan hai lần và gọi cô: "Thẩm Tịch."
"Ừ, sao thế?"
Vì hành động vừa rồi nên lúc này cô vẫn còn xấu hổ.
Khi nghe thấy Tiết Diễm gọi mình, cô hơi mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác. Khi Thẩm Tịch nhìn lại thì thấy cậu đã làm mặt nghiêm túc rồi: "Tôi vẫn còn giận."
"..."
Thẩm Tịch nhận ra ý của cậu, nên thẹn quá hóa giận đưa tay ra đánh vào cánh tay của Tiết Diễm: "Vậy cậu tự giận một mình đi."
Tiết Diễm "ồ" một tiếng, sau đó lại không nói gì nữa.
Vào lúc Thẩm Tịch tưởng cậu không nói chuyện nữa, thì Tiết Diễm lại bất ngờ mở miệng: "Bây giờ là nợ ba cái."
"..."
Thẩm Tịch: "Bye!"
So với cảnh "ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào" bên này, thì Trình Hạ bị bạn thân trọng sắc khinh bạn bỏ rơi lại đau khổ không thôi.
Là người duy nhất biết chuyện, à không, là người duy nhất bị ăn thức ăn chó, Trình Hạ nghĩ đôi mắt to của cô sắp bị sáng mù, mũi chó của cô sắp bị mùi yêu đương hôi thối phía sau hun tới mất nhạy rồi. Trái tim già nua mong manh dễ vỡ, lại tĩnh mịch trống rỗng của cô đã nát bấy tới không hàn gắn lại được!
Cô cần yên tĩnh.
Nhưng cô càng cần một người bạn cơm.
Đương nhiên người bạn cơm này chắc chắn không phải người cười thành Husky trước mặt!
Trình Hạ tỉnh bơ bưng khay dịch sang chỗ bên cạnh, người đối diện cũng rời sang một chỗ.
Cô lại chuyển, người đối diện cũng lại chuyển tiếp.
Trình Hạ hít sâu một hơi, cuối cùng cũng không kiên nhẫn ngẩng đầu: "Này cậu, cậu ngồi yên một chỗ không được à? Sao cứ chuyển đi chuyển lại gây ảnh hưởng tới người khác ăn cơm thế?"
"Học tỷ, chị cũng chuyển đi chuyển lại đấy còn gì."
Cố Khải chớp mắt nhìn cô, mà qua nhiều ngày tôi luyện, cuối cùng khi đối mặt với Trình Hạ, cậu ấy cũng nói được một câu lưu loát. À không, là rất nhiều câu lưu loát.
Trình Hạ cười lạnh rồi trả lời trôi chảy: "Tôi bảo người chuyển đi chuyển lại đó chính là tôi đây."
Cố Khải gật đầu như bừng tỉnh: "Lúc ăn cơm, học tỷ không quen có người ngồi đối diện à?"
"Đúng thế!" Nhất là khi người đối diện là cậu.
Trình Hạ âm thầm bổ sung nửa câu sau trong lòng như thế.
"Được, vậy em đi đây." Cố Khải nói xong thì bưng đĩa đứng lên, cậu đi vòng qua giữa bàn rồi bê khay tới ngồi cạnh Trình Hạ: "Học tỷ, lần này em không ngồi đối diện chị."
"..."
"Này, cậu..."
"Học tỷ, em tên là Cố Khải." Cố Khải cắt ngang lời Trình Hạ, dường như cậu ấy rất chấp nhất với tên gọi.
"Được rồi, Cố Khải." Trình Hạ để đũa xuống rồi nghiêng người nhìn cậu ấy.
Vì Trình Hạ đến muộn nên bây giờ canteen cũng không có mấy người. Cô không để ý nữa mà nói thẳng: "Học đệ Cố Khải, rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm gì? Học tỷ tôi đây thay đổi còn không được à?"
"Thật ạ?" Mắt Cố Khải sáng lên: "Em thích chị nói chuyện hơi cục súc với em, còn không kiêng dè mà ghét em dính người, còn không thích em tí nào nữa. Học tỷ, chị thay đổi đi."
Trình Hạ: "..."
Học tỷ muốn nghĩ lại chút.
*
Tháng 11 trôi qua rất nhanh, mà điều này cũng có nghĩa đã tiến gần tới đêm hội cuối năm thêm một bước, thế nhưng kế hoạch học hát của Thẩm Tịch vẫn không đi đến đâu.
Mỗi chiều Chủ Nhật cô vẫn tới nhà Tiết Diễm, vẫn tập hát theo phần mềm luyện hát karaoke, sau đó bị Tiết Diễm ác miệng phê bình một chập.
Đúng! Quan trọng nhất không phải là học hát chưa đến nơi đến trốn, mà là cô phát hiện cách ở bên nhau của cô và Tiết Diễm sau khi xác định quan hệ vẫn giống lúc trước y đúc!
Ngày nào cậu cũng làm cô bực mấy lần như làm nhiệm vụ trong game vậy. À đúng rồi, bây giờ còn làm thêm một "nhiệm vụ" nữa, là đếm số lần nợ hôn.
Nợ cái đầu cậu!
Mỗi lần cậu nói thiếu bao nhiêu lần, Thẩm Tịch đều muốn thốt ra câu này.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu bé Bọt Biển cho cô ít dũng khí.
Sau khi hát xong một bài hoàn chỉnh, tự Thẩm Tịch thấy không tệ chút nào.
Học được một tháng, bây giờ mỗi lần không làm được bài tập, đầu cô sẽ nảy ra lời bài hát ngay. Lúc chép lại văn thơ cổ, nhiều lần còn suýt viết kèm thêm ít lời bài hát phía sau.
Đúng là sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.
Cô nhìn về phía Tiết Diễm đầy mong chờ: "Lần này tôi hát thế nào?"
"Ừm." Tiết Diễm gật đầu: "Đặt tình cảm rất đúng chỗ."
Thẩm Tịch mừng thầm trong lòng, nhưng khi trông thấy tư thế cầm bút của cậu thì nụ cười trên mặt cô bỗng cứng ngắc lại.
Động tác này... Làm cô có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, Tiết Diễm xoay bút rồi gõ xuống mặt bàn hai lần, sau đó nói: "Cậu có thể đi xin bản quyền của lời bài hát này, sau đó thêm cậu hát nữa thì nó sẽ thành thần khúc được cải biên luôn."
Mặt Thẩm Tịch đau khổ: "Chán đến mức đó à?"
"Tạm được." Tiết Diễm chống cằm rồi chậm rãi nói: "Dù sao âm nhạc cũng là thứ nghệ thuật khoan dung. Yên tâm, cũng có tất cả các bạn học lớp 2 áp "ván quan tài" của người hát nguyên tác xuống giúp rồi, thế nên cậu cứ hát thả cửa trong đêm hội cuối năm." (1)
"..."
(1) Ý Tiết Diễm chê Thẩm Tịch hát chán đến mức ca sĩ nguyên tác sẽ đội quan tài sống dậy, nhưng vì đây là hát hợp xướng nên giọng các bạn khác có thể át giọng Thẩm Tịch, Thẩm Tịch có thể hát thả ga.
Thẩm Tịch nghiến răng nghiến lợi: "Người hát nguyên tác vẫn còn khỏe, chưa cần tới quan tài, thế nên không phải áp!"
"Nghe cậu hát xong, chắc chắn ông ấy sẽ biến từ ca sĩ bình thường thành ca sĩ thường trú trong ICU. (2)
(2) ICU: từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive Care Unit, tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.
"... Tiết Diễm!"
Thẩm Tịch tức điên lên, nhưng cô còn chưa nói thêm gì thì đã thấy đối phương hỏi: "Tức rồi à?"
Giờ cậu mới biết à!
Thẩm Tịch tức giận mà nhìn cậu chằm chằm, cô hung dữ nói: "Cậu nói xem!"
Tiết Diễm thấy vẻ mèo con xù lông này của cô thì hơi cong môi cười: "Thế... Muốn tôi dỗ cậu chút không?"
"Dỗ..." Thẩm Tịch cho là mình tức quá nên nghe nhầm. Có điều lúc cô muốn hỏi lại thì đã bị môi của cậu chặn lại rồi.
Tiết Diễm nhẹ nhàng mút lấy cánh môi mềm mại, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, sau đó luồn vào như mê hoặc, tiếp đó là xoắn lấy đầu lưỡi luống cuống và bối rối kia.
Hô hấp của hai người đan xen, mật ngọt cũng tương hòa.
Thẩm Tịch không biết mình đã nhắm mắt lại lúc nào, cũng không biết lúc nào thì mình đã chủ động vòng tay lên cổ cậu.
Cô chỉ thấy đầu lưỡi bị cậu mút tới tê rần, hồn vía cũng như bị hút đi, cả người mềm nhũn ra, không biết bây giờ là lúc nào nữa.
Không biết đã hôn bao lâu, cuối cùng Tiết Diễm mới lùi lại để Thẩm Tịch hô hấp thông thuận.
Ánh mắt cậu lại rơi xuống đôi môi hơi nhếch lên của cô. Đôi môi hồng nhuận ấy vì hôn mà thêm đỏ tươi, bên trên còn vương lại chút nước động sáng ngời.
Ánh mắt của Tiết Diễm hơi trầm xuống, cậu rời mắt rồi mở giọng khàn khàn: "Bây giờ nợ bốn cái, hoặc nếu cậu vẫn còn tức thì tôi có thể dỗ tiếp."
Thẩm Tịch: "..."