Chương 9

Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chước Dạ 18-11-2023 06:21:15

Đêm hôm đó, Thẩm Tịch nằm mơ. Cô mơ thấy mình biến thành một con heo, một con heo mọi người đều muốn thịt. Cô liều mình chạy trốn khỏi lồng nhưng bị cả thế giới truy sát, dù có đi đến đâu cũng có người giơ dao muốn làm thịt cô. Thẩm Tịch cứ chạy mãi chạy mãi, tới lúc sắp bị người ta đuổi tới nơi, cô nhìn thấy Giang nam thần! Giang nam thần vẫn cười dịu dàng như thế, vẫn đẹp như thế, lại còn giang hai tay ra rồi nói sẽ che chở cho cô. Thẩm Tịch khóc như mưa như gió rồi nhào vào lòng Giang nam thần, cô muốn khóc lóc kể lể nhưng không ngờ ngẩng đầu nhìn lên thì Giang nam thần lại biến thành Tiết Diễm! Tiết Diễm cười cực kì ngông cuồng rồi trói gô cô lại, còn nói hôm nay ăn từ đâu đây? Ăn móng giò kho tàu đi vậy. Thẩm Tịch giật mình tỉnh lại từ giấc mơ mà người đổ đầy mồ hôi lạnh. Cũng may, cũng may chỉ là mơ thôi. Thẩm Tịch vuốt vuốt ngực rồi thở dài một hơi, sau đó cô lại ngửa mặt lên, nhắm mặt lại chuẩn bị ngủ tiếp. Đúng lúc này bà Thẩm đẩy cửa từ bên ngoài vào rồi lấy điện thoại bật kết hợp hai bài "Tối Huyễn Dân Tộc Phong" và "Quả Táo Nhỏ", lại còn bật âm lượng to nhất mà dán vào tai Thẩm Tịch nữa. Thẩm Tịch: "..." Mẹ ruột là đây! Ăn sáng xong, bà Thẩm đuổi Thẩm Tịch và một cặp đựng sách vở học tập ra khỏi nhà. Thẩm Tịch lề mà lề mề trên đường mãi, lúc thì di kiến lúc thì đi bước nhỏ từng bước tới cửa nhà Tiết Diễm. Vốn là con đường đi chưa tới 10 phút mà cô thực sự đã lết tới nửa tiếng. Thẩm Tịch hít một hơi thật sâu khi đứng ngoài cửa, thế mà vẫn không ấn chuông cửa được. Hay là thôi nhỉ? Hôm nay cô đến cắm trại ở cửa hàng trà sữa vậy? Mà nghĩ lại thì vẫn không ổn, bà Thẩm đã nói với người ta hết rồi, có khi còn đích thân tới kiểm tra nữa. Nếu bị bắt quả tang thì tiền tiêu vặt tháng sau chắc chắn sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Sau khi cân nhắc tới lui xong, cuối cùng Thẩm Tịch vẫn ấn chuông cửa. Người ra mở cửa là Trâu Tĩnh Thu, thấy Thẩm Tịch tới, bà vội bảo cô vào nhà: "Tiểu Tịch đến sớm ghê, mau vào đây ngồi đi." Thẩm Tịch cười ngượng ngùng với bà: "Dì Trâu, làm phiền dì rồi ạ." "Khách khí cái gì?" Trâu Tĩnh Thu rót cho cô cốc nước: "Cháu xem TV trước đi, dì gọi Tiết Diễm dậy." Bà nói xong thì bật TV rồi đi đến phòng của Tiết Diễm. Thẩm Tịch ngồi trên sofa mà hơi giữ kẽ. Dù lần trước đã tới đây rồi nhưng lúc đó cô đến cùng bà Thẩm, mấy lời khách sáo cũng do bà Thẩm nói hết. Bỗng nhiên Thẩm Tịch nghe được tiếng mở cửa phòng nên bất giác ngẩng đầu nhìn sang, sau đó cô thấy Tiết Diễm đang đứng ngay ở cửa. Cậu mặc áo ngủ màu xám, hai cúc trên cổ áo không cài nên cổ áo lơi ra lộ xương quai xanh gợi cảm. Mà dường như cậu còn chưa tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt vẫn nửa híp lại nên biểu cảm có chút ngây thơ. Cậu còn xoay cổ hai lần và chuẩn bị vươn vai nữa. Mà cả người Tiết Diễm cũng cứng đờ sau khi đối mặt với ánh mắt của Thẩm Tịch đang ngồi trong phòng khách. Tiết Diễm mặt không biểu cảm mà thả nửa tay đang giơ lên xuống, sau đó cậu đứng thẳng người và nhàn nhạt mở miệng: "Chào buổi sáng." Lúc đầu cũng vì thấy dáng vẻ mới tỉnh ngủ của cậu mà Thẩm Tịch sững sờ tại chỗ, cô ngơ ngác đáp lại một câu: "Chào buổi sáng." Hai người cứ nhìn nhau như thế, bầu không khí trong phòng bỗng yên tĩnh tới lạ thường. Đúng lúc này, Trâu Tĩnh Thu đi từ trong phòng ra rồi vỗ một cái vào lưng Tiết Diễm: "Sững ra đấy làm gì? Đi đánh răng rửa mặt mau, ăn sáng xong còn làm bài tập với Tiểu Tịch." Tiết Diễm đáp lại rồi xoay người về phòng. Trâu Tĩnh Thu lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Tịch và nói: "Dì hẹn mẹ cháu đi dạo phố, trưa sẽ về nấu cơm, trưa nay ăn cơm ở nhà dì nhé. Có gì không hiểu thì cứ hỏi Tiết Diễm." Thẩm Tịch gật đầu: "Phiền dì rồi ạ." "Lại khách khí với dì rồi." Trâu Tĩnh Thu bất đắc dĩ nhìn cô. Bà bỗng nhớ đến một chuyện nên hỏi Thẩm Tịch: "Đúng rồi, trưa nay Tiểu Tịch muốn ăn gì?" Thẩm Tịch cười xấu hổ: "Dì làm gì cũng được ạ, cháu không kén ăn đâu." Trâu Tĩnh Thu suy nghĩ nghiêm túc rồi hỏi: "Móng giò kho tàu được không?" Thẩm Tịch: "..." Sợ là có độc. Sau khi Trâu Tĩnh Thu đi rồi, cuối cùng Thẩm Tịch ngồi trên sofa mới dám thở ra một hơi. Cô cau mày như đang trầm tư. Tiết Đê Tiện ngái ngủ thật sự... quá mẹ nó đáng yêu! Thẩm Tịch ôm ngực, đáng yêu phát khóc. Mà Tiết Diễm đứng trước bồn rửa mặt trong phòng đang nhìn chằm chằm mình trong gương, cậu cũng đang nhăn mày y như vậy. Tóc tán loạn. Quần áo không nghiêm chỉnh... Hỏng bét. Nhưng cùng lúc đó, cậu cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà không ngáp, cũng không vươn vai mà chỉ ung dung chào hỏi, sẽ không bị nhìn ra cái gì, cũng không coi là quá tệ. * Vì tình huống buổi sáng nên lúc này hai người đều yên lặng ngồi cạnh nhau, người thì đọc sách, người thì làm bài. Dù trước giờ chưa bao giờ tự động làm bài tập, nhưng một khi đã bước vào trạng thái học tập thì học ở đâu cũng không quan trọng, có đang ở phố xá sầm uất cũng có thể tập trung để học được. Thẩm Tịch nằm sấp trên bàn rồi chăm chú làm bài tập, thỉnh thoảng lại tính nháp ra giấy. Mà Tiết Diễm ngồi bên cạnh cô đang chống cằm mà lười biếng nhìn lướt qua nội dung trên sách, thỉnh thoảng ánh mắt ấy còn như vô tình mà rơi xuống người bên cạnh. Lúc ấy đã là 9 – 10 giờ sáng, cũng là lúc ánh sáng bên ngoài sáng rỡ nhất. Cô nữ sinh đang nằm sấp trên bàn rồi chuyên chú cúi đầu viết chữ trên đề thi thử Toán khô khan. Dường như cô làm bài không thuận lợi lắm, thi thoảng cô sẽ khẽ nhíu mày hay cắn môi. Đến khi tính ra kết quả rồi, cô mới giãn đôi mày thanh tú ra, khóe miệng cũng hơi giương lên thành độ cong nho nhỏ. Ánh mặt trời vàng kim hắt lên người cô tạo thành những đường viền nhu hòa, chính ánh nắng ấy cũng làm nổi bật thêm khuôn mặt không quá chân thực của cô. Tóc dài bên mặt lơ đãng rũ xuống che khuất tầm mắt sẽ bị cô vén lên tai ngay, việc đó cứ lặp đi lặp lại như vậy tới mấy lần liền. Tiết Diễm cứ nhìn tới mê mẩn, mãi đến khi nữ sinh đột nhiên đưa bài thi qua: "Tiết Đê Tiện, câu này làm thế nào?" Tiết Diễm ngoài cười nhưng trong không cười rồi nhìn cô: "Cậu gọi tôi là gì cơ?" Ngay sau đó Thẩm Tịch cũng chợt nhận ra rồi tự sững người tại chỗ. Tiêu rồi. Buột miệng gọi nhầm rồi. Trong lúc Thẩm Tịch còn đang vắt óc nghĩ lí do giảo biện, Tiết Diễm đã cầm bút rồi vẽ phác hình ra nháp: "Vẽ thêm đường phụ ở giữa điểm A và điểm P..." Thẩm Tịch thấy cậu bắt đầu giảng bài thì mới lén thở nhẹ ra. Đúng vậy, cứ để việc đó qua đi. Như thế này là tốt nhất. Nhưng một giây sau, cô biết mình nhầm rồi. Sau khi Tiết Diễm nói cách giải đề này xong thì ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cậu có biết trong đề hình học này, câu hỏi phổ biến nhất gọi là gì không?" Thẩm Tịch chưa kịp hiểu ý cậu: "Là gì?" "Câu hỏi ăn điểm." Cậu gõ nhẹ bút lên bàn rồi chậm rãi nói: "Đương nhiên với đa số người thì là câu hỏi ăn điểm, còn đối với cậu thì là câu hỏi toi đời." "..." Thẩm Tịch cắn răng rồi phun ra một câu từ kẽ răng: "Đúng đấy, đầu óc tôi không đi theo lẽ thường thế đấy." Tiết Diễm "ừ" một tiếng: "Coi như cũng tự biết mình, đầu óc không theo lẽ thường cũng không sao, đừng để nước vào là được." Cậu dừng một chút rồi lại do dự hỏi: "Hay là... gần đây cậu vẫn uống sữa Tam Lộc?" (1) Thẩm Tịch: "..." (1) Sữa Tam Lộc: là sản phẩm của tập đoàn sản xuất và kinh doanh sữa đứng thứ 3 ở Trung Quốc trong đó tập đoàn sữa Fonterra, một công ty sữa của New Zealand sở hữu 43% cổ phần. Đây là tập đoàn có sản phẩm sữa Tam Lộc bị nhiễm melamine trong vụ bê bối sữa ở Trung Quốc năm 2008 làm gần 300.000 trẻ em Trung Quốc mắc bệnh sạn thận, trong đó 6 em đã thiệt mạng. Tập đoàn này là một trong 22 công ty sữa của Trung Quốc bị phát hiện đã thêm hóa chất công nghiệp melamine vào sản phẩm sữa. (Wikipedia) Thẩm Tịch không nói lời nào mà lôi cặp sách ra. Tiết Diễm nhàn nhạt hỏi: "Phải đi à?" "Không." Thẩm Tịch không biểu cảm nhìn cậu: "Tôi chỉ muốn tìm xem mình có mang đồ gì cắt gọt được không thôi." Tiết Diễm nhướng mày: "Giết người là phạm pháp." "Không!" Thẩm Tịch nghiến răng nghiến lợi: "Tôi tự sát." Tiết Diễm "à" một tiếng thật dài rồi lắc đầu: "Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu tự đi tìm chết." Trong lúc Thẩm Tịch tưởng cậu muốn nói gì an ủi mình thì Tiết Diễm lại nhắm mắt lại rồi nói: "Bây giờ được rồi đấy." Thẩm Tịch: "..." Thẩm Tịch: ??? * "Tớ cảm thấy Tiết Đê Tiện trời sinh đã khắc tớ, Tiết Diễm Tiết Diễm, có cái tên mà đã cản trở tớ rồi." (2) (2) Họ Thẩm Tịch là chữ [沈 – shěn] thuộc bộ thủy, còn tên Diễm [焱 –yàn] nghĩa là lửa. "Tớ cảm thấy bát tự của tớ và Tiết Đê Tiện thực sự không hợp, vừa gặp cậu ta là tớ phát bực, sẽ bực rất nhanh!" "Tớ cảm thấy..." "Dừng lại dừng lại!" Trình Hạ ở đầu điện thoại bên kia bất đắc dĩ cắt ngang. Đã 30 phút ròng rã kể từ lúc điện thoại kết nối đến giờ, Thẩm Tịch vẫn kể lể về Tiết Diễm với Trình Hạ, mà từ đầu đến cuối đều dùng một kiểu câu: "Tớ cảm thấy..." Đúng là tẩy não! Trình Hạ thở dài: "Tớ cảm thấy..." Phì phì! Ngay cả cô ấy cũng bị cuốn vào vòng xoáy rồi! Trình Hạ đổi cách giải thích khác: "Thật ra vẫn có cách khác để Tiết Diễm không dạy kèm cậu nữa mà." "Cách gì?" "Gần đây cậu trò chuyện WeChat với Giang Diệc Đường vui lắm còn gì, cậu có thể nhờ cậu ấy dạy kèm cho." Trình Hạ phân tích mạch lạc cho cô nghe: "Mẹ cậu thấy cậu học Toán kém quá nên cần người dạy kèm còn gì? Mà bà ấy lại biết mỗi Tiết Diễm học giỏi nên mới bắt cậu học cùng cậu ấy. Bây giờ cậu nói với mẹ là tìm được thầy gia sư nhỏ tốt hơn rồi, như thế bà ấy sẽ không bắt cậu học cùng Tiết Diễm nữa." Thẩm Tịch bừng tỉnh rồi vỗ tay thật mạnh. Đúng thế! Có thế chứ! Nhờ Giang nam thần giúp không chỉ quẳng được yêu tinh nhỏ Tiết Đê Tiện kia mà còn được gần gũi với nam thần nữa. Thẩm Tịch hôn mạnh vào điện thoại hai cái: "Hạ của tớ, cậu đúng là thiên thần nhỏ, moaz moaz!" "..." Không chần chừ thêm nữa, hành động ngay thôi. Thẩm Tịch mở WeChat ra rồi nhanh chóng gõ một tin nhắn gửi cho Giang nam thần. 【Bạn học Giang, nhờ cậu chuyện này được không? qvq】 【Chuyện gì?】 【Tôi muốn nhờ cậu dạy kèm tôi hai ngày nghỉ này, có được không? qvq】 Dường như đối phương đang suy nghĩ nên mấy phút sau mới trả lời lại. 【Cậu có Tiết Diễm rồi mà?】 Thẩm Tịch trợn mắt há mồm. Cái quái gì đây!? Sao nam thần biết cả chuyện này? Không đúng, lời này của nam thần có ý nghĩa khác! Thẩm Tịch đảo mắt rồi trả lời. 【Tiết Diễm bảo hai ngày này cậu ấy khó chịu trong người, nên là...】 Ha. Tiết Diễm cười lạnh một tiếng. Lại còn trù ẻo thế nữa. Cậu mím môi rồi gửi tin nhắn qua, sau đó vứt điện thoại sang một bên mà không để ý nữa. 【Thật ra hai ngày này tôi cũng ốm, bị sốt nên nằm nhà, không tiện gặp người khác.】 Thẩm Tịch thấy nam thần nói mình bị sốt thì nhớ gì đến việc dạy kèm kia nữa, cô vội vàng gửi tin nhắn quan tâm qua, còn dặn cậu uống nhiều nước ấm và giữ ấm cho tốt nữa. * Không cầu cứu được Giang nam thần nên Thẩm Tịch đành cam chịu số phận bước vào con đường học kèm "ép mình phát điên" ngày thứ hai. Có điều, hôm nay cô lại thấy tâm tình của người bên cạnh thấp tới khó hiểu. Thẩm Tịch len lén liếc người bên cạnh một chút. Cậu đang rũ mắt chuyên chú nhìn quyển sách trước mặt. Mà từ lúc cô vào nhà đến giờ, môi cậu vẫn mím chặt như sợ người khác không biết mình đang tức giận vậy. Có điều cô thực sự không biết cậu đang tức chuyện gì. Thẩm Tịch ho khan một tiếng rồi đưa đề Toán trong tay tới: "Câu 14 làm thế nào?" Tiết Diễm không thèm ngước mắt lên chút nào. Thẩm Tịch lại hỏi lần nữa: "Tiết Diễm, cái này làm thế nào?" Lúc này Tiết Diễm mới ngước mắt lên, đôi con ngươi u tối và không có chút tình cảm cũng nhìn qua cô. Cậu nhàn nhạt mở miệng: "Hôm nay tôi khó chịu trong người, không dạy cậu được."... Thế sao cậu không nói sớm! Nói sớm thì tôi không đến luôn! Thẩm Tịch chửi thầm trong lòng nhưng vẫn hỏi thăm một câu: "Cậu bị cảm à?" Tiết Diễm rũ mắt xuống, không muốn nói chuyện với cô. Đúng thế, bị cậu trù ẻo. Thẩm Tịch thấy cậu như thế lại nghĩ Tiết Diễm khó chịu trong người thật. Cô vươn tay ra áp lên trán cậu, một tay khác cũng đặt lên trán mình để so sánh. "Ừm vẫn ổn, chưa sốt." Thẩm Tịch ra vẻ khám bệnh mà nhìn Tiết Diễm: "Cậu..." Cô vốn định hỏi trong nhà cậu có thuốc cảm không, nhưng đột nhiên lại thấy mặt đối phương hồng hồng. Thẩm Tịch nghi ngờ: "Sao mặt cậu đỏ lên thế? Sốt thật đấy à?" Tiết Diễm đứng phắt dậy rồi dời mắt đi không nhìn cô nữa, sau đó chỉ vứt lại một câu: "Tôi đi tìm thuốc." Tiếp đó cậu đi thẳng ra khỏi phòng và vứt lại Thẩm Tịch không hiểu gì cả bên trong. Thẩm Tịch cúi đầu xem bài tiếp nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô nhìn qua thì thấy điện thoại của Tiết Diễm đang đổ chuông. Giang Diệc Đường gọi đến? Thẩm Tịch hơi nghi ngờ, hai người này thân quen như thế từ lúc nào nhỉ? Cô cầm điện thoại ra ngoài phòng khách tìm Tiết Diễm nhưng tìm mãi mà không thấy cậu đâu. Thẩm Tịch thấy dép đi trong nhà của Tiết Diễm ở trước cửa nên đoán cậu xuống nhà đi mua thuốc rồi. Cô lại thấy điện thoại đổ chuông không ngừng nên cuối cùng vẫn cắn môi bắt máy. "Mẹ nó, Tiết Diễm cậu có tật xấu hả! Sao mà mãi mới bắt máy thế! Mau bật máy tính lên đánh với người anh em này một ván!" Thẩm Tịch sửng sốt trong chốc lát rồi ngơ ngác hỏi: "Cậu là... Giang Diệc Đường à?" Giọng cậu con trai đầy tục tằng này là ai đây? Giang nam thần của cô là nam thần vườn trường dịu dàng như ngọc cơ mà? Giang Diệc Đường ở đầu bên kia cũng ngây người mất mấy giây: "Em... em gái?" Thẩm Tịch tạm thời điều chỉnh lại tâm lý rồi bình tĩnh mở miệng: "Tôi là Thẩm Tịch, đến chỗ Tiết Diễm để..." "Mẹ nó, thằng nhóc Tiết Diễm này hành động nhanh thế? Đã đưa về nhà rồi? Không được, tôi phải đích thân hỏi cậu ấy mới được, cậu ấy đâu rồi?" "Chắc là đi mua thuốc..." "..." Đầu bên kia trầm mặc mấy giây rồi lại bùng nổ: "Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!" Giang Diệc Đường chửi mắng dữ tợn: "Tên cầm thú này!" Thẩm Tịch: "..." Lòng Thẩm Tịch có thể nói là cực kỳ bình tĩnh, mà chính cô cũng không biết vì sao mình lại bình tĩnh đến thế. Giống như tất cả những hạt châu đứt gãy trước đó dần sâu thành một chuỗi vậy. Cô nghe thấy mình hỏi lại bằng giọng bình tĩnh: "Giang Diệc Đường, tôi hỏi cậu, cậu có bị cảm không?" Giang Diệc Đường mù mờ "hả" một câu: "Gì cơ?" "Cậu có bị sốt không?" "Không, không bị..." Tốt, tốt lắm. Thẩm Tịch cúp điện thoại. Đúng lúc này, Tiết Diễm cũng vừa mua thuốc từ dưới nhà lên. Không, thật ra cậu không đi mua thuốc, cậu chỉ xuống nhà chạy một vòng mà thôi. Cậu ngẩn người khi thấy Thẩm Tịch đứng trong phòng khách với biểu cảm là lạ: "Sao thế?" Thẩm Tịch nhìn cậu rồi cười một tiếng: "Tiết Diễm, cậu khá lắm!"