Ánh mắt Tống Nguyệt Minh lạnh xuống trong nháy mắt: "Anh hai, anh còn chưa chịu từ bỏ ý định à? Dương Mẫn tốt chỗ nào, đáng để anh phạm tội lưu manh cũng muốn giành cho bằng được?"
"Tội lưu manh gì chứ? Anh còn chưa nói gì mà!"
"Anh chột dạ cái gì, chắc chắc chuyện anh muốn làm có liên quan đến tội lưu manh, tội lưu manh sẽ bị bắn chết đấy, anh nghĩ cho kỹ đi rồi lại gây chuyện." Tống Nguyệt Minh cố ý hù dọa anh ta, cô chỉ tính nhắc lần này nữa thôi, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn một mình Tống Kiến Cương đi tìm chết lại kéo theo người cả nhà họ Tống được, Tống Kiến Cương phạm tội bị xử lý thì không nói gì, nếu thật sự chọc vào Tống Bách Hằng bên trên có người chống cho thì người ta chỉ cần nói một câu là có thể hủy hoại nhiều năm phấn đấu của hai anh em Tống Vệ Quốc.
Dương Mẫn tốt chỗ nào? Tống Kiến Cương bị vấn đề này làm sững sờ, anh ta chỉ cảm thấy Dương Mẫn không giống với những cô gái mình từng gặp thôi, còn cụ thể là không giống nhau ở chỗ nào thì Tống Kiến Cương nói không rõ được, chỉ là anh ta muốn kết hôn với Dương Mẫn mà thôi.
Tống Nguyệt Minh nhìn ra sự sửng sốt của anh ta, xác định được ngay là thằng nhãi này hoàn toàn không biết nếu tính toán những chuyện dơ bẩn đó thì phải trả giá đắt, có cha ruột và ông bác ruột ở thôn Tiểu Tống chống cho một mảnh trời, Tống Kiến Cương lớn lên quá thoải mái nên không không để trong lòng chuyện hi sinh em gái.
"Nguyệt Minh, anh không làm gì bậy đâu mà, nếu em không muốn giúp thì bỏ qua chuyện này, xem như anh chưa từng nói chuyện này với em."
Tống Kiến Cương nói xong thì ủ rũ cụp đuôi bỏ đi, Tống Nguyệt Minh hơi cau mày, anh ta từ bỏ dễ dàng như thế à? Hay là thật sự sợ tội lưu manh sẽ bị bắn chết?
Nhưng dù nói thế nào thì trông Tống Kiến Cương có vẻ an phận lại, cả lúc Hoàng Chi Tử bảo sẽ giới thiệu đối tượng cho anh ta thì cũng ngoan ngoãn nghe theo, Hoàng Chi Tử vừa vui mừng vừa hưng phấn, thằng hai có thể nghĩ thông thì tốt hơn cả rồi, bà phải nhanh chóng tìm cho nó một cô vợ đủ lợi hại để quản lý nó, kết hôn rồi thì phải biết kiềm chế lại, nên biết kiếm tiền nuôi gia đình.
Thôn Ngụy Thủy.
Vương Bảo Trân cũng có suy nghĩ giống thế, Vệ Vân Khai vừa mới tan tầm về nhà đã nghe thấy bà lải nhải liên tục.
"Nếu con chịu kết hôn thì sẽ có người lo lắng cho con, mẹ mà sơ ý một cái là không biết con thiếu cái gì, có một cô vợ chăm sóc cho con cũng khiến mẹ thấy yên tâm hơn."
"Nhà chúng ta chỉ còn một mình con thôi, nhà con bé thì có ba thằng anh trai, cha mẹ ở nhà mẹ đẻ cũng thương con bé, nên nhất định sẽ để ý quan tâm hai đứa, nhiều thân thích cũng là chuyện tốt, Khai Tử, con đừng có lập lờ nữa!"
Dù sao trong tối ngoài sáng đều mang ý thúc giục Vệ Vân Khai mau tỏ thái độ, đồng ý lại đi tìm hiểu con gái cưng của đội trưởng Tống ở thôn Tiểu Tống đi.
Vệ Vân Khai gật đầu đầy bất đắc dĩ, lúc này Vương Bảo Trân mới vui vẻ, nhanh nhẹn đi xuống bếp nấu cơm, con gái út Xuân Hoa mới khoảng mười tuổi đang nhóm bếp, hào hứng hỏi bà: "Mẹ, buổi tối ăn gì ạ?"
"Ăn thịt mà anh con mang về, mẹ xào thịt ăn."
Xuân Hoa cười tủm tỉm gật đầu, Vương Bảo Trân thuận miệng hỏi: "Đợt thi cuối học kỳ một con được bao nhiêu điểm? Sắp vào kỳ khai giảng mùa thu rồi, con phải học nghiêm túc vào cho mẹ, nhà họ Ngụy chúng ta chỉ trông chờ vào đứa sinh viên là con thôi đấy!"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Xuân Hoa hiện lên vẻ chột dạ, con bé đưa lưng về phía Vương Bảo Trân le lưỡi, không ngờ lại bị Vệ Vân Khai vừa xách một miếng thịt ba chỉ đi vào bắt gặp được, lập tức sợ tới mức quay đầu đi lấy củi lửa, giả vờ như đang nghiêm túc nhóm lửa.
Vệ Vân Khai cũng vờ như không thấy được, khi anh tới nhà họ Ngụy thì em gái Xuân Hoa mới vừa sinh ra, anh nhìn con bé lớn lên nhưng cũng thấy rất bất đắc dĩ với tính cách của con bé, sự kỳ vọng của Vương Bảo Trân có thể thực hiện được hay không thì đúng là khó mà biết được.