"Thật hay giả vậy? Vậy con đợi tí nữa gói sủi cảo với mẹ, mẹ nghĩ con vào thời khắc quan trọng thì cái gì cũng biết làm, ài, chỉ là không nỡ để con làm gì thôi." Hoàng Chi Tử nói chuyện nhưng động tác trên tay cũng không chậm, nhồi bột xong thì cắt cục bột thành những viên bột kích thước bằng nhỏ nhỏ như nhau rồi lấy chày cán bột ra, cán mười mấy cái vỏ sủi cảo.
Tống Nguyệt Minh không thể chờ được nói: "Con biết cán vỏ, con cũng biết gói."
Thường ngày Hoàng Chi Tử chỉ để Tống Nguyệt Minh làm mấy việc vặt,
Công việc nặng nhọc căn bản không phải làm, từng gói sủi cảo một vài lần đều không thành hình, mấy năm nay đều lấy ghế ra ngồi xem bà làm, chẳng lẽ đã sớm xem đến biết làm rồi sao?
Hoàng Chi Tử chậm rãi gói một cái làm mẫu, bà gói chính là sủi cảo hình trăng non đơn giản nhất, Tống Nguyệt Minh xem một cái thì hiểu rõ, chậm rì rì gói một cái đưa cho Hoàng Chi Tử xem.
"Quả thật gói đẹp hơn trước kia rồi! Không tồi, mau học gói đi!"
Tống Nguyệt Minh đắc ý nhướng mày: "Con thông minh mà!"
"Thông minh!"
Chờ Tống Vệ Quốc trở về, Tống Nguyệt Minh hưng phấn lấy sủi cảo gói xong cho ông xem: "Cha, đẹp nhỉ."
"Chà, sủi cảo ở đâu đây? Con gói à? Đẹp lắm đẹp lắm!"
"Anh hai mua thịt đó ạ!"
Tống Vệ Quốc gật gật đầu, nhìn gương mặt tươi cười của con gái út cũng vui vẻ lên, không để ý tới việc Tống Kiến Cương lấy tiền mua thịt ở đâu ra, rửa tay xong thì đi xuống bếp giúp đỡ chuẩn bị nồi nấu sủi cảo.
"Giờ này có lẽ là mẹ chúng ta đã ăn cơm xong rồi, bà gói nhanh lên, tôi đi đưa cho bà ấy một bát."
Hoàng Chi Tử trợn mắt lên: "Chỉ có ông hiếu thuận thôi, tôi đã bảo Cương Tử đi đưa cho mẹ một bát nhân sủi cảo rồi, đủ cho cả nhà nếm thử mùi vị!"
Tống Vệ Quốc cười ha ha: "Bà làm việc tôi rất yên tâm!"
Tống Nguyệt Minh ở một bên dỏng tai lên nghe, đạo lý ở chung giữa mẹ chồng nàng dâu quả thật cần phải học tập, Vệ Vân Khai rất kính trọng cha mẹ nuôi, cũng không biết mẹ chồng tương lai là kiểu người như thế nào... Hừm hừm, vẫn chưa định hôn mà, bây giờ cô đã suy nghĩ đến điều này rồi, đúng là hơi sớm.
" Nguyệt Minh, sao mặt con đỏ thế?"
"Nóng ạ."
"Ôi, con đi lấy quạt quạt đi, chị dâu con về nhà mẹ đẻ ăn cơm, nếu nó ở nhà thì cũng không cần con phải động tay rồi, Binh Tử về chưa? Bảo nó đi gọi hai người đó về nhà ăn cơm! Ăn sủi cảo đó!"
Tống Vệ Quốc nhóm lửa, nhân tiện châm cho mình một điếu thuốc; "Binh Tử đi giúp đỡ rồi, để phần cho nó buổi tối về ăn!"
"Cái đó còn cần ông nói à? Không thì sẽ làm người ta nghĩ là nhà mình lén lén lút lút ăn hay sao!"
Tống Nguyệt Minh hít sâu một hơi, quyết định đi rửa mặt rồi quay lại gói sủi cảo, không ngờ lúc đang lau mặt thì cả nhà ba người Tống Kiến Binh đã trở lại, phía sau còn có Tống Kiến Cương đang ôm nửa quả dưa hấu nữa.
Vương Quyên về đến nhà liền rửa tay đến phòng bếp giúp đỡ, cười cười nói: "Lúc Kiến Binh đi vừa khéo gặp được Cương Tử, bảo con và Đại Bảo về nhà ăn sủi cảo."
Hoàng Chi Tử không hề gì cười nói: "Đang nhắc đến các con đó, lúc nãy Nguyệt Minh còn giúp mẹ gói sủi cảo nữa."
"Đây là Nguyệt Minh gói à? Đẹp lắm! Nguyệt Minh và mẹ giống nhau, nhanh nhẹn khéo léo vừa học cái là biết!" Trong lòng Vương Quyên hiểu rõ những gì mẹ chồng muốn nghe.
Hoàng Chi Tử cười đắc ý, đặc biệt là Tống Kiến Cương cắt dưa hấu ra, con gái út cầm hai miếng đến đưa cho bà và Tống Vệ Quốc, nửa quả dưa hấu cắt ra những miếng cũng không to lắm, vừa khéo đủ mỗi người ăn hai miếng.
Dưa hấu ở Tiểu Tống Trang không phải là của hiếm, gieo vài hạt dưa trên đất trồng rau nhà mình, lúc thu hoạch lúa mì thì sẽ có dưa hấu chín liên tục, ngẫu nhiên cũng sẽ có thôn trang khác bán dưa hấu, nhưng loại vừa to vừa đỏ vẫn đáng giá hơn, Hoàng Chi Tử nghĩ phải mua về hai quả dưa hấu, đến ngày gặp mặt lấy ra chiêu đãi khách khứa, cũng không biết chị dâu lấy dưa hấu này từ đâu.