Bóng đêm thanh u, phòng nhỏ yên tĩnh.
Trong mắt Ninh Thanh Dạ mang theo mấy phần đề phòng, nhưng phần lớn là nghi hoặc, mấp máy môi giảm bớt sự khó chịu ở yết hầu, mới yếu ớt mở miệng.
Sao ngươi không đi?
Hứa Bất Lệnh vừa sửa cửa sổ, vừa tùy ý nói.
Mới đi được không xa, liền nhìn thấy ngươi ngã xuống đất. Thời tiết lạnh như thế này, ai tới buổi sáng ngày mai khẳng định cũng bị tổn thương do giá rét, liền ôm ngươi tới đây. Gian viện tử này chắc không có ai ở, nếu không nhóm lửa thì chủ nhà đã chạy tới rồi, mà cũng không có củi lửa.
Thanh âm dịu dàng, rất có từ tính, tựa như lão hữu nhiều năm không gặp nói chuyện với nhau, không mang theo chút kiêu căng của con chău nhà cháu bình thường.
Ninh Thanh Dạ nhắm mắt ngưng thần, một lát sắc mặt dần dần khôi phục, khí thuận một chút, đầu óc mới dần dần tỉnh táo. Nghiêng đầu nhìn Hứa Bất Lệnh đang lẩm bẩm, trầm mặc một lúc.
Vì sao phải cứu ta?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, lộ ra vẻ buồn cười.
Gặp người chết, không thể bỏ mặc không bận tâm, ừ. Vừa rồi ngươi nói ta là người tốt nên không giết ta, ta cảm thấy ngươi chắc là loại nữ hiệp, giảng đạo nghĩa.
Ninh Thanh Dạ gian nan ngồi dậy, kéo áo lông trên người, vẫn có mấy phần đề phòng.
Ngươi báo quan bắt ta chính là một công lớn. Nếu cứu ta, Tập Trinh Ti lấy mạng vô thường, tất nhiên sẽ gây sự với ngươi.
Hứa Bất Lệnh nghe thấy lời này, lắc đầu mỉm cười.
Ta là trưởng tử của Túc Vương Hứa Du, ngươi to gan lớn mật bắt ta đi, ta không tìm Tập Trinh Ti gây phiền chính là tốt lắm rồi, có thể có phiền phức gì?
Ninh Thanh Dạ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới thân phận của Hứa Bất Lệnh siêu nhiên cỡ nào, một Tập Trinh Ti nào dám tìm vương khác họ Hứa gia làm phiền. Nàng ta nghĩ nghĩ một chút.
Ta sớm được nghe nói uy danh của Hứa lão tướng quân, hôm nay là bất đắc dĩ, đắc tội với công tử. Ta tên là Ninh Thanh Dạ, nợ ngươi một phần nhân tình, ngày sau tất sẽ báo đáp.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, từ bên hông lấy hồ lô rượu xuống, đưa cho Ninh Thanh Dạ.
Giết quan cùng tội với tạo phản, ta cứu ngươi là không muốn nhìn người bị chết cóng, nếu ngươi là phản tặc, cứ rũ sạch quan hệ với ta, chuyện tối nay coi như chưa từng phát sinh.
Ninh Thanh Dạ tiếp nhận hồ lô rượu, hơi gật đầu.
Ta ám sát Trương Tường chỉ là để báo thù riêng, mười năm trước Trương Tường hại chết mẹ ta, người giang hồ có thù báo thù, có ơn báo ơn, không phải tạo phản.
Nói xong cầm lấy bầu rượu, ghé đôi môi đã hơi trắng bệch nhấp một ngụm, Đoạn Ngọc Thiêu rất nặng, dưới tình huống thân thể yếu ớt uống vào khó tránh khỏi có chút khó chịu, nghẹn cả nửa ngày mới thở thoải mái được.
Hứa Bất Lệnh nhếch khóe miệng.
Cô nương trông thật xinh đẹp.
Có lẽ là chưa từng thấy thủ đoạn nam thẳng ghẹo gái như vậy, Ninh Thanh Dạ hơi nhướn mày mang theo mấy phần khó hiểu. Đổi lại là ngày xưa, nhất định sẽ khó chịu, có điều đối phương có ơn với nàng ta, lúc này cũng chỉ mỉm cười, chuyển hướng đề tài.
Ngươi tên là Hứa Bất Lệnh à?
Đúng vậy, cô nương đã nghe nói tới tên của ta rồi à?
Ninh Thanh Dạ nhớ lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Trước kia cũng nghe cao nhân trên giang hồ nói về thiên tài bên Tây Lương, hình như là kỳ tài tập võ trăm năm khó gặp 'Long cân hổ cốt kỳ lân' gì đó, một vị lão đạo trưởng của núi Võ Đang còn chạy tới muốn nhận đồ đệ, chỉ tiếc địa vị của người đó quá cao, khinh thường người lăn lộn giang hồ, đuổi lão đạo trưởng ra ngoài. Chính là nói ngươi à?
Bất Lệnh gật đầu, trước kia hắn không coi ai ra gì, quả thật của đuổi không ít đại lão giang hồ ra khỏi cửa.
Khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu hiện tại những tiền bối giang hồ đó lại đăng môn.
Ngươi sẽ bái sư?
Sẽ cho chút lộ phí, để bọn họ đi không phải xấu hổ như vậy.
Ninh Thanh Dạ chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu cười. Khí chất trời sinh lạnh lùng, nụ cười này thực sự có mấy phần cảm giác lãnh diễm sen tuyết mới nở.
Ninh Thanh Dạ hơi dịu lại một chút, khí lực khôi phục hơn nửa, vén áo lông ngồi xuống bên giường gỗ, nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, nhìn về phía Hứa Bất Lệnh đang đứng ở bên cạnh.
Ngươi trúng độc à?
Hứa Bất Lệnh gật đầu.
Có chút bất đắc dĩ.
Cô nương hảo nhãn lực.
Ninh Thanh Dạ cân nhắc một chút, bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy cổ tay của Hứa Bất Lệnh, hơi cảm nhận một chút.
Hứa Bất Lệnh cũng không có phản kháng, chỉ mặt mày tươi cười.
Ninh Thanh Dạ bắt mạch, cảm giác một lát, trong ánh mắt liền lộ ra mấy phần thận trọng, cẩn thận quan sát mấy lần nữa.
Lần trước ở cửa hàng, Tôn gia ta thấy ngươi khí sắc phù phiếm, lại uống rượu mạnh nhiều năm, liền có suy đoán, không ngờ thực sự trúng Tỏa Long Chung.
Hứa Bất Lệnh thu hồi tay.
Cô nương có phương pháp giải độc không?
Ninh Thanh Dạ lắc đầu.
Loại kỳ độc Tỏa Long Cổ này, người trúng phải võ nghệ mười không còn được một, một khi cường hành động khí không chết cũng tàn phế, ngoan ngoãn nằm một chỗ thì phần lớn cũng sống không quá ba năm, chưa nghe nói tới có biện pháp hóa giải. Ngươi có thể hành động tự nhiên, sợ rằng trước kia võ nghệ rất cao.
Nụ cười của Hứa Bất Lệnh rất thân thiết.
Trước kia cũng gần bằng cô nương, coi như là đại hiệp, hiện tại có khác gì phế nhân đâu.
Võ nhân không có một thân bản sự, cũng chẳng khác nào thân hào táng gia bại sản, loại đả kích này không có mấy người giang hồ chịu được.
Trong mắt Ninh Thanh Dạ hiện ra mấy phần thổn thức, dịch ra một chút, vỗ vỗ ván giường ý bảo Hứa Bất Lệnh ngồi xuống.
Bình thường khó chịu lắm à? Nghe nói trúng Tỏa Long Cổ sẽ ngày đêm phải chịu nỗi khổ vạn kiến cắn tim, sống không bằng chết.
Hứa Bất Lệnh ngồi song song bên giường với Ninh Thanh Dạ.
Uống rượu mạnh có thể tạm thời áp chế cổ độc, kỳ thật cũng không sao.
Là ai làm hại ngươi?
Ừ.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày nghĩ nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.
Không biết, đang âm thầm truy tra. Nếu là người giang hồ báo thù còn dễ nói, nếu.
Hứa Bất Lệnh nói tới đây liền dừng lại, nhìn nhìn phương hướng hoàng cung, thở dài.
Nếu đúng hắn nghĩ, là Hoàng đế để khiến Túc Vương nhất mạch tuyệt hậu hoặc là Tước Phiên ở sau lưng động tay chân, hắn có thể sẽ không còn mạng mà sống sót ra khỏi thành Trưởng An.
Ninh Thanh Dạ cảm thấy sự lo lắng trong cảm xúc của Hứa Bất Lệnh, do dự một chút.
Gia thất của ngươi tốt như vậy, muốn giải độc chắc không thành vấn đề, bệnh từ tâm sinh, suy nghĩ phóng khoáng một chút không chừng có thể sống lâu thêm vài ngày.
Hiển nhiên, Ninh Thanh Dạ bình thường không biết an ủi người.
Hứa Bất Lệnh gật đầu cười khẽ, ánh mắt chuyển sang trường kiếm giữa hai người.
Kiếm dài ba thước hai, chuôi kiếm quấn dây xanh, vỏ kiếm là mới phối, có chút không thích hợp.
Hứa Bất Lệnh trước kia hiếu võ thành si, hiểu biết đối với binh khí hơn xa thi thư, sau khi quan sát mấy lần liền cầm lấy trường kiếm, ngón tay bũng khẽ lên chỗ ba tấc, dưới ánh sáng nhạt của hỏa chiết tử hiện ra một đạo hàn mang.
Ngón tay Hứa Bất Lệnh vuốt trên mũi kiếm.
Hảo kiếm. Đây là Thương Xuân?
Ninh Thanh Dạ nhìn lưỡi kiếm dài nhỏ, trong hai mắt lộ ra mấy phần thương cảm.
Kiếm của mẹ ta, mười năm trước chết trên tay Trương Tường, kiếm bị triều đình cầm đi, hôm nay mới cướp về được.
Hứa Bất Lệnh cất kiếm vào vỏ, nghĩ nghĩ một chút, lại cũng không thể nói gì.
Ninh Thanh Dạ rõ ràng là ít nói, Hứa Bất Lệnh Hứa Bất Lệnh cũng không hay nói, trong phòng cứ như vậy trở nên an tỉnh.
Ninh Thanh Dạ giơ tay lên, vuốt sợi tóc bên tai, lại cầm hồ lô rượu uống ngụm nhỏ giải khát, có lẽ là cảm thấy không khí hiện tại có chút cổ quái, không biết trao đổi với vị con của Thân vương quyền cao chức trọng này thế nào.
Thời gian đã đến rạng sáng.
Hứa Bất Lệnh không ở lâu, cầm lấy hồ lô rượu đứng lên.
Ta cáo từ trước, Ngự Lâm quân vì tìm ta, rất nhanh sẽ lục soát thành. Ta đi bắn tiếng với Ngự Lâm quân, nói ngươi đã trốn ra khỏi thành, mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi ở đây đi.
Vừa rồi khi hôn mê cũng không bị hại, Ninh Thanh Dạ tất nhiên tin những lời này, do dự một chút, nhẹ giọng hỏi.
Vì sao lại giúp ta?
Lòng yêu cái đẹp, là người đều có, nam nhân mà, đều là đức hạnh này.
Thuận miệng thuận miệng nói một câu, liền đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Ninh Thanh Dạ sững sờ một chút, mới có phản ứng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra mấy phần căm tức, sau khi như có như không mắng một tiếng"Đăng đồ tử"liền nằm xuống.
Chỉ là rất nhanh, liền phát hiện bên cạnh còn đặt áo lông, nhớ tới chuyện Hứa Bất Lệnh trúng độc thân thể hư hàn, nàng ta vội vàng vội vàng ngồi dậy, bị trọng thương bước chân bất ổn, lảo đảo đi tới cửa.
Này, đợi đã.
Mở cửa phòng, bên ngoài gió tuyết rả rích, trên mặt đất tuyết, chỉ còn lại một hàng dấu chân, nào còn thấy bóng người.
Ninh Thanh Dạ chớp chớp mắt, ôm áo lông hoa mỹ đứng một lúc, cuối cùng chỉ lắc đầu mỉm cười, có lẽ là cảm thấy tiểu vương gia này trải đời chưa sâu, có chút quá ngốc nghếch. .