Kiếm dài ba thước sáu, vỏ kiếm dùng gỗ gì không biết chỉ lộ ra vẻ cổ xưa trang trọng. Kiếm ra ba tấc, có thể thấy được phía trên khắc bốn chữ nhỏ 'Bất Lệnh nhi hành'. Bông tuyết thật nhỏ nhẹ nhàng rơi lên mũi kiếm không tiếng động chia thành hai.
Mắt Chúc Mãn Chi sáng ngời, lần đầu tiên nàng thấy bảo kiếm tốt như vậy. Tay cầm kiếm cảm thấy yêu thích không rời ra được, nàng vốn định rút ra thử xem không ngờ ở xa xa sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng động.
Bịch bịch.
Á.
Tiếng từng nắm tay đánh vào da thịt, theo đó là vài tiếng người kêu thảm thiết.
Chúc Mãn Chi kinh hãi trong lòng, đưa mắt nhìn lại. Nàng nhìn thấy mấy tên tay chân ngoài tửu lầu từ chỗ tối rút đao ra vội vã chạy vào.
Chúc Mãn Chi lập tức lo lắng. Nàng không ngờ Hứa Bất Lệnh đi vào hỏi tin tức sẽ xảy ra va chạm. Nàng vội vàng dắt ngựa chạy qua định hỗ trợ.
Nhưng còn chưa bước được mấy bước, tầng hai tửu lầu đã truyền một tiếng 'Rầm. '.
Cửa sổ tầng hai tửu lầu đột nhiên vỡ tan, gỗ vụn bay tung tóe trong tuyết.
Thân hình cao lớn của Trần Tứ Gia ngã lộn từ cửa sổ ra đập lên trên mặt đường đá xanh, phát ra một tiếng kêu rên.
Hứa Bất Lệnh mặc áo bào trắng theo sát lao từ cửa sổ ra, một cước trên không hung hãn đạp xuống.
Đám tay chân bổ nhào ra đều lùi lại vài bước như gặp đại địch, đến cả cơ hội lên ngăn cản cũng không có.
Ngay lúc mạng treo một đường, Trần Tứ Gia ngã trên mặt đất vẫn còn tỉnh táo, nuốt xuống tiếng kêu rên hoảng sợ giơ tay lên.
Thiếu hiệp tha mạng!
Rầm.
Một cước kia vẫn dẫm lên ngực lão ta nhưng rõ ràng đã thu bớt lực.
Trần Tứ Gia nện sống lưng lên mặt đất, hai tay ôm giày Hứa Bất Lệnh, khó chịu ho khan.
Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn tên lưu manh dưới chân.
Nói quy củ giang hồ với ta. Ngươi xứng à?
Ta không xứng. Khụ khụ.
Trần Tứ Gia không ngừng ho khan, giơ tay để đám tay chân lùi đi, cố gắng nặn ra nụ cười.
Ta chỉ là người mua bán tin tức, không đảm đương nổi người giang hồ, hỏi gì đáp nấy, để cho tiểu nhân một mạng là được.
Trong ngõ nhỏ, Chúc Mãn Chi đầy khiếp sợ. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Bất Lệnh hỏi tin tức như thế này. Quá bá đạo rồi! Đến một bộ khoái như nàng cũng không nhìn nổi. Nhưng nhớ tới thân phận Hứa Bất Lệnh, nàng vẫn lặng lẽ lui về.
Hứa Bất Lệnh buông lỏng chân, cúi đầu nhìn Trần Tứ Gia.
Có biết một người tên Tam Tài, là con bạc, mấy ngày hôm trước bỗng nhiên phất nhanh trong một đêm, chắc chắn từng xuất hiện quanh sòng bạc?
Trần Tứ Gia không bò dậy nổi, chỉ có thể ôm ngực ngồi dưới đất. Lão ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn về phía đám tay chân như gặp đại địch.
Đi tra xem có người này không.
Mấy tên tay chân không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Hứa Bất Lệnh thấy không ít người giang hồ ở bên cạnh ngó xem. Hắn nhíu mày nhìn lướt qua, xung quanh tửu lầu lập tức khôi phục như lúc ban đầu, tựa như vừa rồi không xảy ra cái gì cả.
Khoảng ba mươi phút sau, một tên tay chân chạy về, trầm giọng nói.
Tứ Gia, mấy ngày hôm trước, sòng bạc của lão Triệu có một người khách đến, rất béo, nửa buổi tối đã thua sạch. Hắn còn nợ ngược lại hơn 500 lượng bạc, nói là ngày hôm sau trả nhưng không trả được.
Trần Tứ Gia nhăn mày thoáng suy nghĩ. Lão bò dậy, hơi hơi khom người.
Thiếu hiệp, ngươi nghe thấy rồi đó. Người đó thua sạch ở sòng bạc, chắc chắn không tìm lại được bạc.
Hứa Bất Lệnh đã sớm đoán được kết quả này.
Người đi đâu rồi?
Trần Tứ Gia hơi do dự, trước mắt lão lập tức xuất hiện một nắm đấm. Cả người lão bị đấm bay đập vào cửa sổ tửu lầu, người ngó xem bị dọa đến vội vàng né tránh.
Một đấm này không nặng nhưng lại làm Trần Tứ Gia sợ vỡ mật. Lão vội vàng bò dậy, nâng tay lên.
Thiếu hiệp đừng xúc động, ta nói. Thiếu bạc của sòng bạc chắc chắn phải trả lại. Nếu Tam Tài kia không lấy ra được bạc thì chắc bị Chu gia đưa đi.
Đưa đi đâu?
Điều này thiếu hiệp đi hỏi Chu Mãn Long ở phố Hổ Đài, vai vế tên kia cao hơn ta.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, lấy một tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra ném cho Trần Tứ Gia rồi hắn xoay người đi về phía ngõ nhỏ.
Chuyện ngày hôm nay nhớ ngậm chặt miệng. Nếu truyền ra ngoài thì ngươi sẽ là người chết đầu tiên.
Trần Tứ Gia khá bất ngờ cầm lấy ngân phiếu. Lão ta kinh ngạc há hốc mồm, cuối cùng không nhịn được hỏi.
Thiếu hiệp, ngươi sớm đưa bạc ra không phải xong rồi à? Ta cũng không đắc tội với ngươi. Sao lại vô duyên vô cớ đánh ta một trận?
Trực tiếp đưa bạc, nhỡ ngươi nói láo thì sao?
Trần Tứ Gia sửng sốt, thật đúng là không biết nói gì. .