Hứa Tinh Hà nói: "Thôi được rồi, con tự biết chú ý."
Đêm đó, cả Hứa gia đều biết Hứa Bạch Vi đã chọn một ngành học kỳ lạ như vậy. Khi các con cái trở về phòng, mẹ Hứa hơi lo lắng nói: "Con bé Vi Vi này, sao lại chọn ngành học như vậy chứ? Sau này nó ra trường có làm được gì không? Nếu không thì học theo thằng út đi học nghệ thuật cũng được. Trước kia tôi nên khuyên nó một chút mới phải."
Trước khi đứa nhỏ trở về nhà, bà cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ có gương mặt giống mình như vậy, bà mới thực sự cảm nhận được tình mẫu tử. Bà thích đứa nhỏ này.
Ba Hứa thở dài, nhưng vẫn cố gắng nghĩ thoáng, cười nói: "Bà đừng lo lắng chuyện này. Đứa nhỏ ở bên ngoài mười tám năm, suy nghĩ và cách nhìn đã khác chúng ta nhiều rồi. Huống hồ nhà ta có điều kiện, dù nó làm gì cũng không sao, cứ để nó làm những gì nó thích."
————————
Trên lầu, Hứa Tinh Hà dựa vào cửa phòng của Hứa Bạch Vi, tò mò hỏi: "Sao rồi, chuẩn bị ra chiêu à?"
Hứa Bạch Vi liếc hắn một cái, nói: "Từ từ mà tính, đến lúc họ hiểu rõ mọi chuyện thì sẽ không còn kích thích nữa."
Hứa Tinh Hà gật đầu: "Thông minh."
Hứa Bạch Vi: "... Còn gì nữa không? Nói xong rồi em đóng cửa."
"Không có gì, ngủ ngon nhé, em gái đại sư yêu quý của anh!" Hắn vẫy tay, vẻ mặt rất đắc ý.
Đúng lúc đó, điện thoại của Hứa Bạch Vi lại rung lên. Hứa Bạch Vi nhìn xuống, là tin nhắn của Hạ Linh Bảo.
【 Đúng rồi, sư phụ tôi không nhận trợ giúp của người khác nữa, có vài người tìm đến ông ấy, nếu được thì tôi sẽ xử lý. Hôm nay tôi nghe đoạn thần chú đó, có thể nghe ra kiến thức cơ bản của cậu rất vững chắc, tôi cũng đang trong quá trình học hỏi, muốn trao đổi với cậu. Vừa lúc mai tôi có hẹn khách hàng, cậu có muốn đi cùng không? Chúng ta có thể chia tiền công. Nhưng mà... tiền công của tôi chắc chắn sẽ thấp hơn sư phụ tôi, cậu không ngại thì nói nhé. 】
Đây là lần thứ hai hôm nay Hạ Linh Bảo nói "Cậu không ngại thì nói nhé", lần đầu là khi chủ động đưa Hứa Bạch Vi về nhà bằng chiếc xe ba bánh. Thật ra, anh ta chưa từng giao tiếp với con nhà giàu ở Bích Vân Trang, với gia cảnh của cô, cô khinh thường anh ta về điểm này cũng là điều dễ hiểu, nhưng anh ta rất muốn được giao lưu và học hỏi cùng cô.
Các phái Đạo giáo có rất nhiều, mỗi phái đều có sở trường khác nhau, nhiều kiến thức sẽ có ích cho việc tu luyện của anh ta.
Anh ta cũng là nhắn một cách do dự, chờ đợi câu trả lời của cô. Nếu cô không muốn thì anh ta cũng sẽ hiểu.
【 Hứa Bạch Vi: OK. 】
Nhìn thấy cái tin nhắn gửi tới này, Hạ Linh Bảo lập tức bật dậy khỏi giường, nhỏ giọng mà nói với vẻ mừng rỡ: "Tuyệt vời!"
Hứa Bạch Vi nhận được tin từ Hạ Linh Bảo, không hề do dự chút nào. Cô vẫn nhớ rõ giấc mộng báo của sư phụ, đó là làm nhiều việc tốt, tích nhiều công đức. Nếu hôm nay cô từ chối, tối nay ông cụ có thể sẽ đến mắng cô trong giấc mơ.
Mà việc phân phối nhiệm vụ này cũng rất hợp ý cô. Hơn nữa, trước đây cô đã gặp một đại thiếu gia giàu có ở Trấn Ô Khê và sau đó cũng kiếm được một số tiền ở chỗ Hứa Tinh Hà, hiện tại trong tay cô đã có vài chục ngàn, nhưng vẫn chưa đủ.
Cô phải làm nhiều việc tốt như vậy mà không để lộ danh tính, đợi đến khi các đối thủ cạnh tranh đều lên cao rồi, sư phụ già của cô mới bắt đầu xếp hàng. Trong lòng cô đã có một kế hoạch sơ bộ, nên cô muốn bắt đầu tiết kiệm tiền. Cô muốn làm những việc đó mà không dùng tiền của Hứa gia.
Cô tiện thể hỏi Hạ Linh Bảo:
"Ở Hải Thành muốn xây một ngôi đạo quan thì cần những thủ tục gì?"
"Hả? À à??"
"Nếu là cậu muốn, đừng nghĩ đến nữa, không thể được phê duyệt đâu. Muốn làm việc này trước tiên phải xin phép Cục Quản lý Tôn giáo Quốc gia, yêu cầu phải có một đạo sĩ đã tu luyện qua sáu kinh và còn phải được Cục Quản lý Tôn giáo Quốc gia kiểm tra mới được."