Đương nhiên, bao gồm cả Hạ Linh Bảo, cũng nằm trong phạm vi "giống nhau" này.
Từ đầu anh ta biết Hứa Bạch Vi cũng hiểu về việc này, anh ta gọi cô một cách vui vẻ, là coi cô như đạo hữu cùng trình độ với mình, nhưng hiện tại... Cô hiểu việc này quá rõ rồi! Ít nhất không phải trình độ của anh ta có thể theo kịp a ô ô ô, giờ phút này Hạ Linh Bảo thật sự khóc không ra nước mắt, so người với người sẽ tức chết mà! Rõ ràng sư phụ đều khen anh ta thiên phú thượng thừa...
Người cuối cùng anh ta gặp được có thể làm được như Hứa Bạch Vi, vẫn là sư phụ của sư phụ anh ta cơ đấy!
"Ai, các cậu mau tới ăn đi nha!" Một anh chàng hướng về hai người bọn họ vẫy tay, bọn họ đều có chút vội vàng, muốn ăn xong để chuẩn bị.
Hứa Bạch Vi cùng với Ân Duệ đi về phía bàn ăn đầy thức ăn, Hạ Linh Bảo nhìn cô nhẹ nhàng như vậy, ánh mắt ai oán, nhìn còn có chút đáng thương.
Trước sau bất quá mấy chục giây, tựa hồ chẳng có gì xảy ra, nhưng anh ta đã thấy trình độ thực sự của cô, đến lúc này anh ta tự nhiên sẽ không còn cảm thấy Hứa Bạch Vi đang khoác lác, bởi vì cô thật sự có năng lực đó.
Chính vì vậy, Hạ Linh Bảo trong lòng càng khó chấp nhận hơn, ánh mắt anh ta mơ hồ, không nhịn được mà nhìn xuống cậu em trai Ân Duệ.
Hứa Bạch Vi nói vậy nhưng cũng không thực sự đi.
Hạ Linh Bảo khóc một trận trong lòng, tự tát mình mấy cái, rồi đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ! Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ!"
Hứa Bạch Vi nhìn anh ta kỳ quái,"Sao vậy?"
Hạ Linh Bảo: "... Không có gì."
Cũng không thể để trời nghe thấy mình nói bậy trong lòng được, nếu không lần sau vẽ bùa không linh thì tiêu đời!
Bữa cơm này ăn ngon thật, đặc biệt là mấy kẻ xui xẻo kia, lo lắng sợ hãi cả tháng, bữa này chắc là bữa ăn yên tâm nhất của bọn họ, từng người ăn đến nỗi bụng tròn vo, nằm dài trên sô pha thỏa mãn mà thở dài.
Nhưng trạng thái thư thái này không kéo dài được lâu, trời dần tối, tâm trạng mọi người trong phòng cũng dần căng thẳng.
"Cậu nói, nên làm thế nào?" Hứa Bạch Vi hỏi Hạ Linh Bảo.
Cô không quên hôm nay chỉ đi theo Hạ Linh Bảo đến đây, anh ta tuy nói muốn xem cô xử lý thế nào, nhưng cô cũng không muốn lấn át chủ nhà, dù sao mấy kẻ xui xẻo kia là khách hàng của Linh Bảo.
Nhóm kẻ xui xẻo ngồi xổm trên sô pha, tụm lại gần Kỷ Thâm, sau đó từng người từng người dựa sát vào nhau ngồi.
Kỷ Thâm: "..."
Tất cả sự chú ý của họ đều đổ dồn vào Hứa Bạch Vi và Hạ Linh Bảo, lúc thì nhìn Hứa Bạch Vi, lúc thì nhìn Hạ Linh Bảo muốn nói gì đó, cứ như một đàn chim ngốc.
Hạ Linh Bảo: "Có nhang và tiền giấy không?" Anh ta hỏi mấy người kia.
Họ gật đầu: "Có, còn rất nhiều." Gần đây họ không dám dễ dàng ra ngoài, nhưng vì cúng bái nên hương khói không thể thiếu, thế là mua một lần rất nhiều.
Không biết Hạ Linh Bảo cần bao nhiêu, họ liền bê hết số nhang, tiền giấy còn dư ra, một túi nilon đen lớn, còn hơn nửa túi.
Hạ Linh Bảo bình tĩnh đốt nến thơm, cắm vào vị trí mà họ thường cúng bái, sau đó xé nhỏ hết số tiền giấy còn lại, đốt trên ngọn nến cam hồng. Ngọn lửa bùng lên lớn, Hạ Linh Bảo ném tiền giấy đang cháy xuống đất, đợi lửa cháy lớn hơn, lại ném hết số nhang vào, rồi đứng bên đống lửa chờ nó cháy hết, tắt.
Trong phòng nhanh chóng ngập tràn mùi nhang khói nồng nặc, do đốt quá nhiều nên hơi khó chịu, toàn là mùi khói.
"Làm gì vậy?" Có người hỏi.
Chờ lửa tắt, Hạ Linh Bảo đợi thêm một lát, tro tàn nguội bớt, anh ta trộn hết tro tàn giấy tiền và nhang lại với nhau, dùng túi đựng rồi rắc đều lên sàn nhà phòng khách,"Tro tàn giấy tiền có thể in ra dấu vết của ma quỷ, chỉ cần nó quay lại, vào phòng khách này, trên sàn sẽ hiện ra dấu vết. Người thường không nhìn thấy được, chỉ có cách này mới tìm được vị trí để đối phó."