Tâm của Dương Tam phỏng chừng đã vùi sâu trong lòng đất.
Cùng với những sư huynh đệ đã khuất của Thiên Địa Minh chôn cất một chỗ, trái tim cách trái tim chẳng quá ba thước.
Như vậy há chẳng phải tâm liền tâm sao?
Lý Duệ nhìn dòng chữ "đoàn kết đồng môn" trên giao diện.
Mạnh mẽ tán thưởng.
Lần này, lão lại đạt cấp S, chỉ còn thiếu mười điểm nữa là có thể khai mở thiên phú tiếp theo.
Lý Duệ dâng lên niềm kỳ vọng. ...
Bên ngoài trụ sở Thiên Địa Minh.
Trên đường phố, những kẻ buôn bán gánh hàng rong qua lại, một khung cảnh tấp nập phồn hoa.
Từ sáng sớm, đã nghe thấy tiếng rao hàng của tiểu thương.
"Có nghe nói chăng, hôm qua Lưu bộ đầu của huyện nha chết trên đường về nhà, là kẻ hung ác tàn bạo nào, ngay cả người của quan phủ cũng dám giết, tính ra đây hẳn là người thứ tám rồi."
Quán điểm tâm sáng.
Mấy tráng hán vừa cắn bánh rán, vừa nói chuyện.
"Đúng vậy, khoái ban đều sắp không còn người, nghe nói Tri huyện đại nhân nổi trận lôi đình, thề phải đem tên ác đồ kia xử tử ngay lập tức, đây quả thực là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Thanh Hà."
(Khoái ban: một bộ phận nha dịch thời xưa, chuyên đảm nhiệm việc bắt bớ tội phạm)
"Đúng vậy, Thanh Hà ta đã mười mấy năm chưa từng xảy ra chuyện ác liệt như vậy rồi?"
Nhưng rất nhanh.
Chủ đề của những hán tử này liền chuyển từ kẻ cuồng sát sang cùng nhau chỉ trích lão bản quán điểm tâm vì bánh rán lại tăng giá.
Đương nhiên, mỗi ngày chủ đề cuối cùng đều kết thúc bằng việc mông của quả phụ nhà nào là cong nhất.
Ở góc khuất.
Một nam nhân râu quai nón đứng trong bóng tối, lạnh lùng nhìn Thiên Địa Minh, trong mắt thoáng qua vẻ kiêng dè.
Ống tay áo bên trái trống rỗng là thứ thu hút sự chú ý nhất.
Không sai, người này chính là đệ tử phản bội Hoa Thanh Tông.
Hứa Hoa.
Giờ đây, cho dù là những đồng môn Hoa Thanh Tông ngày xưa, e rằng cũng không thể nhận ra hán tử lôi thôi lếch thếch trước mắt này có liên quan gì đến Hứa Hoa tuấn tú phong độ.
"Những kẻ đáng chết đều đã chết hết, chẳng lẽ lại là tên mã phu này?"
Hứa Hoa suy tư.
Đà chủ phân đà của Thiên Địa Minh là cao thủ bát phẩm đỉnh phong.
Hắn không phải đối thủ.
Một tên mã phu lại trở thành đường chủ của Thiên Địa Minh, nhìn thế nào cũng có vấn đề, chắc chắn đã có được kỳ ngộ lớn, rất có thể là đã có được bí pháp.
Nhưng hắn nghe ngóng, vị Lý đường chủ kia một tháng chưa chắc đã ra ngoài một lần.
Hứa Hoa nhìn chằm chằm vào đại môn Thiên Địa Minh hồi lâu, cuối cùng xoay người rời đi.
Nếu bí pháp không bị tên mã phu kia lấy đi, hắn cũng bất lực, chẳng lẽ lại xông vào Hoa Thanh Tông đòi sao.
Bảo hắn từ bỏ, vậy thì càng không thể.
Ban đầu, hắn chính là vì cuốn bí pháp kia mà đánh lén đồng môn, phản bội tông môn, nếu ngay cả bí pháp cũng không thấy, hành động của hắn sẽ trở nên vô cùng nực cười.
"Lý Duệ!"...
Ở một nơi khác.
Nhà xác huyện nha.
Khổng Tiên Niên và Triệu Uy vai kề vai đứng, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Một vết thương kéo dài toàn bộ cổ họng khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi.
Lưu bộ đầu đã chết.
Ngay hôm qua.
Cùng một loại binh khí, cùng một vết thương, thậm chí không cần pháp y nghiệm thương, bọn họ có thể khẳng định chuyện này chắc chắn là do Hứa Hoa làm.
"Ngươi sẽ phải trả giá cho hành động khiêu khích lần này!"
Khổng Tiên Niên giận đến cực điểm.
Lần này, gã phụng mệnh đến đây truy bắt Hứa Hoa, nhưng người còn chưa tìm thấy, Lưu bộ đầu đi theo gã làm việc đã chết trước, đây không nghi ngờ gì là một cái tát vào mặt.
Làm sao có thể nhẫn nhịn?
Đợi truyền về Hoa Thanh Tông, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.
Triệu Uy nheo mắt lại.
"Bây giờ chỉ còn lại Lý Duệ, chi bằng chúng ta bày kế dụ rắn ra khỏi hang?"
Gã nhếch miệng.
Hiện tại mục tiêu của Hứa Hoa chỉ còn lại Lý Duệ, dùng Lý Duệ chắc chắn có thể dụ được Hứa Hoa.
Khổng Tiên Niên mắt sáng lên.
Triệu Uy tiếp tục nói: "Chúng ta có thể bố trí thiên la địa võng xung quanh Thiên Địa Minh, nhất định có thể tìm ra Hứa Hoa."
"Cứ làm như vậy."
Chỉ có nhanh chóng bắt được Hứa Hoa, gã mới có thể giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này đến mức thấp nhất, nếu hoàn thành nhiệm vụ trước Lưu Phúc, thậm chí có thể được Hoa Thanh Tông coi trọng.
Triệu Uy gật đầu.
Gã không đề xuất trực tiếp ném Lý Duệ ra làm mồi.
Cho dù gã và Lý Duệ có ân oán, Hoa Thanh Tông cũng mạnh hơn Thiên Địa Minh rất nhiều, cũng không thể làm ra hành động tự tổn hại danh tiếng như dùng tính mạng của đường chủ nhà mình để đổi lấy công lao cho tông môn khác.
Cho dù gã muốn làm, đà chủ cũng không thể đồng ý. ...
"Lý đường chủ, hành động lần này của mấy người Hoa Thanh Tông, để ta đi thì thế nào?"
Ưng Lục và Lý Duệ đã chiến tranh lạnh một thời gian dài.
Hôm nay đột nhiên tìm đến.
Lý Duệ nheo mắt lại: "Ưng phó đường chủ, đây chính là một cơ hội lập công hiếm có, ta thực sự không muốn bỏ lỡ."
Buổi sáng, lão đã nhận được tin tức.
Đà chủ yêu cầu mỗi đường cử một người hỗ trợ Hoa Thanh Tông đối phó Quỷ Minh Giáo.
Ưng Lục sau khi biết chuyện này, lập tức tìm đến.
Cho dù Triệu Uy có ý thiên vị Ưng Lục, nhưng có rất nhiều chuyện cũng không thể một tay che trời, lệnh điều động này là từ đà chủ trực tiếp phát xuống các đường chủ, không thông qua phó đà chủ.
Ưng Lục: "Lý đường chủ, ngài tuổi đã cao, căn bản không có duyên tiến vào Hoa Thanh Tông, chi bằng nhường cơ hội này cho ta."
Hắn sở dĩ coi trọng nhiệm vụ lần này của Hoa Thanh Tông như vậy.
Nghe nói một vị đại nhân vật của Hoa Thanh Tông có thể sẽ đích thân đến Thanh Hà tiêu diệt Quỷ Minh Giáo.
Nếu có thể lập công, thu hút sự chú ý của vị đại nhân vật kia, biết đâu sẽ có cơ hội trở thành đệ tử Hoa Thanh Tông.
Thiên Địa Minh không tệ.
Nhưng so với quái vật khổng lồ Hoa Thanh Tông, thì kém xa.
Không thấy ngoài mấy vị đường chủ tuổi đã cao, những đường khẩu khác đều là đường chủ đích thân xuất mã sao.
"Ưng phó đường chủ, ngươi làm ta rất khó xử."
Lý Duệ ra vẻ khó xử.
Ưng Lục mí mắt giật giật.
Hắn làm sao không nhìn ra, Lý Duệ này rõ ràng là đang cố ý nâng giá, muốn hắn xuất huyết.
Nhưng nghĩ đến kỳ ngộ tiềm tàng, hắn cắn răng.
"Một viên đan dược cửu phẩm trị giá ba trăm lượng."
Lý Duệ cười nhạo: "Ưng phó đường chủ, chẳng lẽ ngươi cam tâm để cơ duyên gia nhập Hoa Thanh Tông rơi vào tay kẻ khác?"
Ưng Lục sắc mặt trầm xuống.
Hắn vốn còn ôm hy vọng Lý Duệ không biết chuyện của Hoa Thanh Tông, bây giờ hy vọng tan vỡ, cộng thêm quan hệ giữa hai người vốn đã rất căng thẳng.
Nếu hắn không dùng trọng kim đập ra, cơ duyên chắc chắn sẽ vuột mất khỏi tay hắn.
Ưng Lục phát ngoan: "Một viên linh đan bát phẩm."
Nhưng điều khiến hắn không ngờ là, Lý Duệ vẫn lắc đầu: "Nếu Ưng phó đường chủ không thành tâm, vậy thì mời về cho, ta tuy già, nhưng vẫn còn có thể ăn một thạch cơm."
Ưng Lục hai mắt bốc hỏa.
Tham lam!
Lão già trước mắt này rõ ràng là muốn nhân cơ hội tống tiền.
Vô sỉ, đáng ghét!
Trong lòng hắn đã mắng Lý Duệ một vạn lần, nhưng thế cục mạnh hơn người, hắn hiện tại là có cầu người ta, hơn nữa chỉ có Lý Duệ gật đầu mới được, người khác đều không được.
Ưng Lục không phải là kẻ mới vào giang hồ, cho dù có giận đến đâu, cũng vẫn cố nặn ra một nụ cười, không trở mặt với Lý Duệ.
"Thêm một trăm lượng bạc."
"Một trăm tám mươi lượng."
Ưng Lục hai tay nắm chặt, đến mức trắng bệch, lần này hắn đã đem hết vốn liếng ra rồi.
"Được!"
Lý Duệ khóe miệng hơi nhếch lên.
"Chúc mừng Ưng phó đường chủ, danh ngạch nhiệm vụ Hoa Thanh Tông là của ngươi."
Ưng Lục nghe Lý Duệ nói nhẹ bẫng, suýt chút nữa thổ huyết.
Lão già trước mắt này càng nhìn càng giống những tên bán đấu giá gian xảo trong thành.