Chương 37: Lại Đến Mùa Trái Chín (29)

Bắt Đầu Từ Boardgame

Thiên Trạch Thời Nhược 30-11-2024 11:48:21

Sau khi đọc xong giới thiệu đạo cụ, Cố Cảnh Thịnh không biết nên cảm ơn [Boardgame Vui Vẻ] vì đã giúp cô đánh mật mã, hay nên mỉa mai vì việc đối phương thật sự viết mã cho mình. =-= Kết thúc việc quay thưởng, kho đạo cụ của Cố Cảnh Thịnh đột nhiên trở nên vô cùng phong phú, cho dù không tính tới các đạo cụ bị lặp lại nhiều lần, thì những ngăn thẻ của cô cũng đã được lấp đầy. Trước khi tiến vào lượt chơi tiếp theo, cô cần cẩn thận suy nghĩ xem nên mang theo đạo cụ nào để vào phó bản. [Người gửi: 08321-6 Trong Rút thăm trúng thưởng đã phát hiện một vài manh mối, nếu rảnh xin hãy tập trung ở đại sảnh để trao đổi thông tin. ] Đúng lúc này Cố Cảnh Thịnh nhận được tin nhắn của Hạ Hiểu Vân, cô bên này đang cần được chia sẻ kinh nghiệm vừa mới trải qua trong phó bản, đối phương lại gửi tin nhắn tới, quả thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Gặp lại hai người bạn cùng phòng của mình, tuy rằng đối với hai vị kia mà nói chỉ là mấy chục phút xa cách, nhưng với cô thì đã là năm ngày bốn đêm. Cố Cảnh Thịnh vẫy vẫy tay, hưng phấn chào hỏi: "Yo!" Sắc mặc Hạ Hiểu Vân không hề dao động, đơn giản gật đầu, Vệ Gia Thời dường như có chút cảnh giác, như thể trong giây tiếp theo Cố Cảnh Thịnh sẽ nhào tới chào hàng cậu ta, sau đó thì tiện thể khai quật tài khoản wechat cùng tài khoản ngân hàng của mình vậy. "Trước tiên xác nhận một chút đã." Hạ Hiểu Vân nói,"Hai người đều rút được vật phẩm trong Rút thăm trúng thưởng đúng không?" Vệ Gia Thời gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Tôi vốn dĩ định tích đủ mười lần rồi mới quay, cuối cùng vẫn là không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình." Cố Cảnh Thịnh an ủi cậu ta: "Dù sao Rút thăm trúng thưởng cũng không có cơ chế bảo đảm, cậu có rút thế nào thì thực tế cũng như nhau thôi." Vệ Gia Thời lắc đầu: "Không giống nhau đâu, số mười này là thuộc về tín ngưỡng đấy." Nghe được tâm sự trong lòng của đối phương, Cố Cảnh Thịnh cũng chân thành đáp: "Tình thế bây giờ đặc biệt, không ai biết khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn là nên trang bị vũ khí cho mình càng sớm càng tốt." Vệ Gia Thời cười khổ nói: "Tôi cũng muốn trang bị vũ khí cho mình lắm đấy, nhưng sống chết cũng rút không ra được loại đạo cụ vũ khí gì." Tuy lúc này đã có một chiếc rìu trong tay, nhưng đó hoàn toàn là nhờ kết quả nỗ lực của bản thân, không liên quan gì tới Rút thăm trúng thưởng, vì vậy mà Cố Cảnh Thịnh cũng không có bất kỳ rào cản tâm lý nào, đồng cảm cùng đối phương: "Đúng là thế mà." Bị hai người Cố, Vệ ngắt lời cũng không làm chuyển hướng suy nghĩ của Hạ Hiểu Vân, cô ta đợi một lúc rồi mới tiếp tục: "Tôi nhận được một số bình máu đặc biệt, túi cà phê, băng gạc, phiếu trải nghiệm..." Cố Cảnh Thịnh gật đầu — có vẻ như những vật phẩm cấp thấp trong Rút thăm trúng thưởng đều có xác suất trùng lặp khá lớn. "Ngoài ra còn có [Áo khoác lông gấu xoàng xĩnh] và [Biển báo "cấm xâm phạm"]. Cố Cảnh Thịnh từ lâu đã hiểu rõ, với kinh nghiệm chơi game nông cạn của mình thì việc đoán hiệu quả sử dụng cùng tác dụng phụ của đạo cụ qua cái tên thôi sẽ chẳng những là vô dụng mà còn rất dễ đi sai hướng, chỉ có thể đợi Hạ Hiểu Vân nói tiếp. Đối phương cũng không định dấu diếm, thản nhiên nói: "Mặc áo khoác lông gấu có thể khiến người khác nghĩ rằng tôi chỉ là một người qua đường tầm thường, còn những người nhìn thấy tấm biển cảnh báo sẽ tạo ra suy nghĩ tốt nhất nên dừng lại ở đó — nếu đi theo hướng đúng đắn, suy nghĩ sẽ càng trở nên mãnh liệt, nhưng khi ai đó có ý định thách thức chuẩn mực đạo đức thế tục thì sẽ có hiệu quả ngược lại." Hạ Hiểu Vân nói xong, liếc nhìn hai người còn lại, bình tĩnh nói: "Tôi nói như vậy cũng không phải muốn ép buộc hai người khai ra đạo cụ của mình, nhưng xét theo tình huống hiện tại thì chúng ta là những người chơi chính thức ở cùng một phòng, có khả năng sẽ tiếp tục gắn bó với nhau để tham gia các trò chơi trong tương lai, tôi nghĩ một khi đã hiểu rõ lẫn nhau thì sẽ càng dễ dàng phối hợp hơn." Kể từ lần đầu gặp mặt thì đây là lần đầu tiên Cố Cảnh Thịnh thấy Hạ Hiểu Vân nói nhiều như thế. Vệ Gia Thời cũng đi theo thẳng thắn nói: "Mấy đạo cụ cấp thấp của tôi cũng không khác cô là bao, ngoài ra tôi còn rút được cây [Củi gỗ "cháy cho đến khi hết"], củi này không cần có lửa mà chỉ cần sử dụng ý niệm là có thể đốt cháy, một khi đã cháy thì nó sẽ không thể bị dập tắt cho đến khi đốt hết, ngay cả trong môi trường không có oxy." Cố Cảnh Thịnh cảm thấy [Cơn thịnh nộ của Newton] sẽ có hiệu quả bất ngờ đối với loại đạo cụ này của Vệ Gia Thời. Thấy Hạ và Nguỵ đều đã nói xong, bốn con mắt đồng thời nhìn về phía mình, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy có chút lo lắng trong lòng — cô hiện đang nắm giữ quá nhiều thông tin nên nhất thời không biết giải thích dựa theo tầm quan trọng hay thời gian. Hạ Hiểu Vân nhắc nhở: "Cô cũng không cần nói hết mọi thứ đâu." Vệ Gia Thời tán thành ý kiến: "Đúng đấy, nếu thật sự không cần hợp tác cùng bọn tôi thì không nói gì cũng được." Cố Cảnh Thịnh cân nhắc một chút rồi nói: "Tôi có chuyện muốn chia sẻ, nhưng trước hết thì hai người cứ đem ghế lại đây đã." Vệ Gia Thời khó hiểu: "Cô cũng không cần nói quá chi tiết đâu, chỉ cần tập trung vào điểm mấu chốt là được rồi." Cố Cảnh Thịnh: "Vấn đề ở đây là tôi rút trúng một tấm [Thư mời boardgame bình thường], trong mấy chục phút tách ra với hai người thì tôi đã tham gia một trò chơi trong 5 ngày 4 đêm đấy." Vệ Gia Thời: "... Tôi nghĩ chỉ dùng tới một cái ghế cũng gánh không nổi 5 ngày 4 đêm, hay là mang chăn cùng gối tới đây thì thế nào?" Ba người lần lượt trở về phòng rồi dọn ghế ra phía ngoài cửa — đây là lần đầu tiên các thành viên chính thức của phòng 08321 chủ động bắt đầu một cuộc họp để chia sẻ thông tin là chủ yếu, ngoài ra còn có thể giao lưu thêm chút tình cảm, thành công biến việc đứng một lúc thành ngồi một lát, lần này Cố Cảnh Thịnh cũng không cần chuẩn bị gì thêm liền đi thẳng vào vấn đề về người hướng dẫn cùng số ngăn chứa thẻ.