Chương 40: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (2)

Bắt Đầu Từ Boardgame

Thiên Trạch Thời Nhược 30-11-2024 11:48:23

Hạ Hiểu Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Cô có cảm thấy tốc độ của dòng chảy thời gian ở nơi này và ngoài kia là không cố định không?" Cố Cảnh Thịnh buông tay: "Cũng có khả năng sau khi rời đi thì thời gian trong phòng sẽ ngưng lại đấy." Hạ Hiểu Vân: "Đáng tiếc hiện tại có ít hàng mẫu quá." Cố Cảnh Thịnh: "Đúng thế đấy." Vệ Gia Thời nhìn Hạ Hiểu Vân, lại quay sang nhìn Cố Cảnh Thịnh, thật lòng nói: "Thật ra hai người đều là game thủ chuyên nghiệp đúng không, là loại chuyên suy nghĩ chiến lược chơi ấy." Cố Cảnh Thịnh nhún vai: "Không có việc gì thì nhớ lên mạng nhiều hơn nhé, thấy qua nhiều rồi thì xuyên đến vị diện nào chúng ta cũng có thể nắm chắc ấy mà." Vệ Gia Thời: "..." Cố Cảnh Thịnh lại hỏi tiếp: "Nguyên nhân chết của hai người có phải cũng bị thay đổi hay không?" Hạ, Vệ đều gật đầu. Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh đảo qua hai người, dừng lại một lúc trên mặt Hạ Hiểu Vân, cười nói: "Xem ra [Boardgame Vui Vẻ] so với tưởng tưởng của chúng ta còn lợi hại hơn nhiều." ——Nguyên nhân chết của Cố Cảnh Thịnh và Vệ Gia Thời đều là ngoài ý muốn, nhưng Hạ Hiểu Vân là bị bạn trai cũ cho một dao vào thẳng bệnh viện, sau đó thì không qua khỏi. Hạ Hiểu Vân mặt không biểu cảm: "Tôi nhớ trước đó anh ta đã bị bắt rồi, nhưng khi trở về thì phát hiện ra tất cả mọi người không có ai nhớ rõ chuyện này." Vệ Gia Thời thở dài: "Vụ tai nạn giao thông bên phía tôi cũng được [Boardgame Vui Vẻ] xoá sạch. À, nói đúng ra thì phải là xoá một nửa, tuy là tôi còn sống nhưng người đàn ông lái con mô tô đen kia thì vẫn xảy ra chuyện như cũ." Cố Cảnh Thịnh tổng kết lại: "Nói cách khác, ngoại trừ việc chết ngoài ý muốn ra thì cuộc sống của chúng ta cũng không khác gì trước đây..." Cô mới nói được một nửa thì im bặt — thấy Hạ Hiểu Vân cùng Vệ Gia Thời đều quay lại nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén, như thể đang nhìn một gã ăn chơi lêu lổng... một kẻ thất nghiệp lang thang. Hạ Hiểu Vân: "Đương nhiên là khác rồi — tôi đã vắng mặt ở công ty đấy." Vệ Gia Thời tán thành: "Còn tôi cũng phải trốn học đây này!" Cố Cảnh Thịnh rơi vào bế tắc, đành phải thú nhận nghề nghiệp của mình: "Tôi miễn cưỡng cũng được coi là phú tam đại đi, không phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền nên đơn giản là làm nghề tự do." Hạ Hiểu Vân: "Tác giả à?" Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: "Nhiếp ảnh gia cơ." Ánh mắt Vệ Gia Thời sáng lên: "Trình độ chụp ảnh của cô thế nào thế, thu nhập mỗi tháng có đủ để mua nhà trả góp không?" Cố Cảnh Thịnh thẳng thắn thành khẩn: "Tất nhiên là không rồi, tôi học đại học ngành quản lý tài chính, cùng nhiếp ảnh cách xa cả con phố, trước mắt có cho tiền để chụp đồ vật thôi cũng chẳng ai thèm dùng tới — mà cũng không giấu diếm làm gì, hôm qua là lần đầu tiên tôi ra ngoài chụp ảnh đấy, nếu không cũng chẳng vội tới mức lao thẳng vào thiên nhiên mà để thiên thạch rơi trúng." "..." Vệ Gia Thời cảm thấy sau này khi Cố Cảnh Thịnh giới thiệu nghề nghiệp của mình, thì tốt nhất vẫn không nên nhắc tới nhiếp ảnh gia, chờ khi mọi người hỏi đến ước mơ của cô là gì rồi trả lời luôn một thể cũng không muộn. Hạ Hiểu Vân nói: "Tôi đã nộp đơn xin từ chức cho công ty rồi." Vệ Gia Thời theo đó nói tiếp: "Tôi bên này thì bị cố vấn học tập xách cổ tới văn phòng, nghe mắng mất nửa tiếng đồng hồ đấy." Cố Cảnh Thịnh, Hạ Hiểu Vân cùng quay đầu nhìn Vệ Gia Thời: "..." Bạn học Vệ biểu tình như muốn khóc: "Sau đó lại bị ông ấy nhìn chằm chằm thẳng tới khi bước vào lớp học — cho tới giấy phút cuối cùng thì tôi vẫn còn đang ngồi múa bút thành văn trong lớp." Anh ta bình thường rất ít khi trốn học, ngày hôm qua không tới lớp điểm danh là trường hợp hoàn toàn bất khả kháng. Nhưng Vệ Gia Thời cũng không thể giải thích nguyên nhân thật sự với cố vấn học tập của mình, dù sao trong trí nhớ của mọi người, anh ta chính là nằm ở ký túc xá lướt weibo đến quên cả thời gian. Cố Cảnh Thịnh thở dài, cho anh bạn nhỏ này một lời khuyên đến từ vị trí người từng trải: "Lần sau trở về thì nhớ cầm theo hai quyển sách, trong thời gian nghỉ thì cậu vẫn có thể ôn lại kiến thức, cũng coi như là vừa học vừa làm đi." Vệ Gia Thời tâm như tro tàn nhìn cô. Cố Cảnh Thịnh: "Không học cũng không sao, cái này còn tuỳ thuộc xem cậu cảm thấy việc bị loại trong trò chơi và không lấy được bằng tốt nghiệp thì cái nào đáng sợ hơn thôi." Hạ Hiểu Vân: "Có thể mang đồ vật từ bên ngoài vào đây à?" Cố Cảnh Thịnh mở ba lô ra: "Có thể đấy." Vệ Gia Thời cúi đầu, một lời khó nói hết khi nhìn thấy đống đồ vật trong ba lô của Cố Cảnh Thịnh. Cố Cảnh Thịnh giải thích: "Thời gian gấp gáp mà, tôi đâu thể lựa chọn cẩn thận được, cũng chỉ có thể mang theo vài vật dụng thiết yếu hàng ngày thôi." Vợt bóng bàn cũng được coi là vũ khí, bánh quy, kẹo, nước thì tính là thực phẩm hàng ngày đi — hai loại này đều nằm trong phạm vi hiểu biết của Vệ Gia Thời, nhưng những thứ còn lại như mặt nạ dưỡng da, tinh dầu chăm sóc tóc, kem chống nắng, kem ban ngày với ban đêm, kem dưỡng mắt cùng mấy cái chai chai lọ lọ linh tinh này là cái quái gì vậy? Mấy thứ trước mắt khiến cho người ngàn năm chưa có người yêu như bạn học Vệ bỗng chốc hiểu được sâu sắc đồng chí nữ có bao nhiêu đáng sợ. Trong phòng 08321. ngoại trừ Cố Cảnh Thịnh ra thì hai người Hạ Hiểu Vân và Vệ Gia Thời đều chỉ có thời gian nghỉ ngơi trong 24 giờ — chưa kể hai giờ trong đó đã được dùng để quay về thế giới thật. Cố Cảnh Thịnh thử dò hỏi Boardgame Vui Vẻ, sau đó nhận được câu trả lời họ có thể tổ đội để tham gia phó bản, hoặc cũng có thể từng nhóm tiến vào hay mỗi người hoàn thành phó bản của riêng mình. "Vậy trước tiên chúng ta cứ tổ đội đi." Cố Cảnh Thịnh thẳng thắn thành khẩn nói,"Chúng ta đối với nhau bao giờ cũng đáng tin cậy hơn so với người lạ." [Người gửi: Boardgame Vui Vẻ Chào mừng 08321-6 tham gia trò chơi [Thoát khỏi bệnh viện bỏ hoang] trong trạng thái [Tổ đội] Độ khó: Bình thường Số người tham gia: ? Ghi chú: Vui lòng tuân thủ quy tắc trò chơi khi ra ngoài. ]... [Phó bản được tải xuống thành công] Ngoại trừ lời nhắc nhở khi mới tiến vào phó bản ra, mọi thứ trong phạm vi trước mắt Cố Cảnh Thịnh đều trở nên tối đen như mực, cũng không giống lần trước, lần này cô lập tức thành công bước vào phó bản. Cố Cảnh Thịnh khẽ cau mày, yên lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo. [Đáng sợ làm sao, đây đúng là một bi kịch bất hạnh nhất! Viện điều dưỡng "Rosemary" nằm ở phía nam của vương quốc Rừng Rậm là một cơ sở điều trị đặc biệt, cảnh vật quanh đây an tĩnh dị thường, nằm cách thị trấn gần nhất khoảng hai mươi cây số, người dân địa phương nơi đây thường lén gọi nó là "Nhà thương điên". Các bác sĩ cần cù nơi này đã vất vả ngày đêm để cố gắng giảm bớt các triệu chứng cho người bệnh, bọn họ sử dụng hết mọi liệu pháp điều trị từ chính thống tới một vài thủ đoạn chưa được xác nhận, nhưng thật không may, tỷ lệ xuất viện của "Rosemary" vẫn đang giảm dần qua từng năm. Những bệnh nhân tuyệt vọng đã từ bỏ việc điều trị vô tận, ngược lại họ muốn sử dụng sức mạnh của mình để thay đổi mọi thứ! Không ai hay biết làm thế nào mà những bệnh nhân cáu kỉnh này có thể vượt qua được tra xét của bảo vệ, đến khi các bác sĩ trong bệnh viện phát hiện có điều gì đó không ổn thì các bệnh nhân khi đó đã phá cửa, cướp lấy tất cả thiết bị chữa trị cùng thuốc điều trị. ——Trên đây là đoạn trích từ《 Nhật Báo Rừng Rậm 》. ] "Đây thật sự là... tóm tắt ấy à?" Thấy tầm nhìn của mình từ tối chuyển sang sáng, Cố Cảnh Thịnh mơ hồ nghe thấy tiếng máy móc vận hành cùng tiếng cửa thang máy đóng lại.