Chương 39: Lão bà! Không có ngươi ta phải sống thế nào đây (1)

Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử

Lục Cá Hồ Lô 16-04-2024 23:22:59

Chỉ thấy Phương Hưu như mọc mắt sau lưng, nữ bác sĩ trên trần nhà duỗi tay ra chộp mạnh vào đầu hắn. Phương Hưu như đã đoán trước được, hắn hơi nghiêng đầu, cánh tay quỷ trắng toát kia sượt qua da đầu hắn. Một chiêu không trúng, nữ bác sĩ lập tức xoay tay lại, mang theo tiếng gió thét vun vút. Nhưng trong tích tắc, cơ thể Phương Hưu lại tránh thoát được. Sau đó là chiêu thứ ba, chiêu thứ tư, chiêu thứ năm. Tay nữ bác sĩ gần như hóa thành tàn ảnh, không ngừng tung chiêu nhưng Phương Hưu luôn có thể trốn thoát từ trong gang tấc. Cuối cùng nữ bác sĩ giận rồi, cả cơ thể nàng ta trực tiếp lao thẳng từ trên trần nhà xuống giống như một con nhện hình người khổng lồ. Thế nhưng trước khi nàng ta lao xuống, Phương Hưu loạng choạng giống như bị vấp thứ gì đó, cả người ngả về phía trước. Mượn xu thế nghiêng về trước, hắn đẩy nhanh tốc độ nhưng cơ thể lại không đứng vững như thể một giây sau thôi hắn sẽ ngã xuống. Và rồi hắn ngã thật. Nhưng dù có ngã, tốc độ của hắn vẫn như cũ, hắn cuộn người lăn về lối thoát hiểm bên trái. Rầm! Chỗ hắn vừa ngã xuống bị đập thành một cái hố sâu, là nữ bác sĩ. Nàng ta nhào vào khoảng trống nên càng thêm phẫn nộ, đuổi theo lối thoát bên trái. Ba người Triệu Hạo nhìn đến ngu người, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thậm chí còn không nhìn theo kịp, Phương Hưu đã nhẹ nhàng trốn được bao nhiêu lần tấn công. Đây là ngự linh sư sao? Trong lòng Triệu Hạo vừa bội phục vừa khát vọng, ai mà không muốn trở nên siêu phàm? Nhưng điều Triệu Hạo không biết là đây không phải ngự linh sư, Phương Hưu không hề thoải mái như hắn tưởng tượng. Hắn phải chết đến chín lần mới tạo ra được sự ảo diệu ấy. Trong lối thoát hiểm bên trái, cuối cùng Phương Hưu cũng nhìn thấy tấm biển lối thoát phát ra ánh sáng màu xanh. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tấm biển này sau chín lần chết đi sống lại. Sau đó trốn thoát thế nào, hắn cũng không biết nữa, có lẽ còn phải chết thêm mấy lần chăng. Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện. Nữ bác sĩ vừa vào lối thoát bên trái, sau khi nhìn thấy biển bảo, nàng ta lại đột nhiên phát ra tiếng gào rú thê lương. Âm thanh kia vừa kinh sợ, hãi hùng xen lẫn run rẩy. Sau khi gào xong, nữ bác sĩ đột nhiên quay đầu, trực tiếp chạy trốn như quỷ ảnh. Phương Hưu lập tức dừng chân, nhíu mày lại. Nữ bác sĩ chạy trốn không chỉ không mang lại niềm vui cho hắn mà ngược lại, hắn càng nghiêm túc hơn. Tại sao nhìn thấy biển báo, nàng ta lại chạy trốn? Chỉ có thể chứng minh rằng nơi đây cất chứa sự tồn tại mà đến cả nữ bác sĩ cũng sợ hãi. Phương Hưu nhìn biển báo nhíu mày, phía sau tấm biển báo là một con đường, trong con đường, ánh sáng lờ mờ, hoàn toàn dựa vào biển báo để chiếu sáng. Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cánh cửa sắt ở đầu bên kia con đường. Theo logic thông thường, phía sau cánh cửa kia là đường sống. Lúc này mấy người Triệu Hạo cũng chạy qua. "Hưu ca, ngươi không sao chứ? Quỷ dị kia chạy đi đâu rồi?" Triệu Hạo hỏi với vẻ mặt quan tâm. Phương Hưu lắc đầu tỏ ý mình không sao. Hai người còn lại kinh ngạc đến sung sướng. "Đây là lối thoát hiểm!" "Đường sống nhất định ở chỗ này!" Hai người muốn nhanh chóng rời đi nhưng họ không ngốc, thấy Phương Hưu bất động, tất nhiên họ sẽ không dại dột đi dò đường. "Phương Hưu, sao ngươi không đi? Có phải con đường này có vấn đề gì không?" "Nghỉ ngơi một lát rồi đi." Nói xong, Phương Hưu trực tiếp ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn đang đợi linh tính của mình phục hồi lại. Nữ bác sĩ đã bị dọa cho chạy thẳng rồi mà đến cả nữ bác sĩ hắn cũng không đánh lại được, vì thế hắn phải đợi sau khi linh lục khôi phục lại mới đi thử tiếp. Triệu Hạo nhìn Phương Hưu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, từ khi quỷ vực xuất hiện cho tới hiện tại cũng chỉ là chuyện mấy chục phút thôi, mà trong mấy chục phút này, cơ bản là họ đều dốc sức chạy đến kinh hồn bạt vía. Bọn họ thân làm nô lệ tư bản, thể lực đã hao mòn nghiêm trọng từ lâu, đột nhiên được nghỉ ngơi, họ lại thấy đầu hơi choáng, kèm theo đó là cảm giác kiệt sức. Sau nửa tiếng, Phương Hưu đột nhiên mở mắt ra rồi ngồi phắt dậy. Hành động bất ngờ này khiến ba người kia giật nảy mình. "Đi." Phương Hưu chỉ thốt lên một chữ, sau đó hắn đi về phía lối thoát hiểm. Hắn chỉ có một phần trăm linh tính nên khôi phục lại rất nhanh. Nếu đã khôi phục lại rồi thì không cần thiết phải do dự nữa. Hắn đi rất chậm, đồng thời điên cuồng tận dụng giác quan, không ngừng chú ý tới hoàn cảnh xung quanh để đảm bảo một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn có thể lập tức phản ứng lại. Hắn nhanh chóng tới chỗ biển báo, không có chuyện gì xảy ra cả. Hắn tiếp tục đi về phía trước, cách cánh cửa ngày càng gần, đám người Triệu Hạ đi sát phía sau, không có ai gặp nguy hiểm.