Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử
Lục Cá Hồ Lô16-04-2024 23:44:57
"Còn có thể phá vỡ kiểu gì nữa, chỉ là làm theo cách ngươi dạy ta, không cần lo gì cả, liều mạng chìm đắm trong phim ảnh."
"Vậy tại sao trước đó ngươi lại vừa hôn, vừa sờ không khí?"
"Hả!? Ta lại còn hành động á?" Mặt Triệu Hạo đột nhiên đỏ lên.
"Ừm, không chỉ hành động mà còn phát ra tiếng nữa, với cả quần cũng ướt..."
"A! Ngươi đừng nói nữa! Hưu ca, ta xin ngươi đừng nói nữa, còn nói nữa ta thực sự sẽ ngại chết."
"Vậy ngươi nói xem rốt cuộc ngươi trải qua chuyện gì trong giấc mộng thế, đương nhiên ta chẳng hứng thú với giấc mơ của ngươi, ta chỉ muốn biết tại sao ngươi không có năng lực, liệu có phải trong lúc ngươi thức tỉnh đã xảy ra sai sót gì không." Phương Hưu bình tĩnh nói.
"Thật không Hưu ca, được rồi, nhưng ngươi nhất định phải đảm bảo sẽ không có người thứ ba biết chuyện này."
"Ừm."
"Thực ra... thực ra cũng không có gì đặc biệt, sau khi vào trong ảo cảnh, ta vẫn luôn nhắm mắt, trong đầu toàn là giáo viên giảng bài, sau đó bên tai ta xuất hiện giọng nói kinh khủng, thậm chí còn có bàn tay lạnh như xác chết sờ ta, ta sợ quá, vì để di dời sự chú ý, ta... ta cứ..."
"Tự mình ra tay rồi?" Phương Hưu nói trúng tim đen.
Mặt Triệu Hạo đỏ lên, hắn ta biện giải: "Chỉ là kế thích ứng tạm thời nhằm di chuyển sự chú ý thôi."
Phương Hưu gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Triệu Hạo: "Sau đó thì sao?"
"Sau... sau đó, âm thanh xung quanh thay đổi, biến thành tiếng của Lý Phỉ Phỉ, rất dịu dàng, bàn tay sờ ta cũng ấm áp, trơn nhẵn nên ta..."
"Mở mắt ra? Thích Lý Phỉ Phỉ thế sao?"
"Hưu ca, không phải ngươi nói nếu nhìn thấy Lý Phỉ Phỉ thì nhéo, xem xem là thật hay giả, thế là ảo tưởng sẽ bị phá sao."
"Vậy ngươi đoán ra là thật hay giả chưa?"
"Thật hay giả ta cũng chưa được sờ..." Triệu Hạo ấm ức nói.
"Tiếp nữa đi?"
"Sau đó Lý Phỉ Phỉ vẫn luôn quyến rũ ta, ta thực sự không chịu được cám dỗ, nhưng cũng không thể trách ta, ai bảo nàng ta mặc JK, cổ còn đeo chuông dây tơ lụa đen, còn đeo tất da, như thế... nào có người đàn ông nào có thể chịu đựng được khảo nghiệm ấy?"
"Sau đó nàng ta bắt đầu dạy ta học, cứ dạy mãi rồi hai mắt Lý Phỉ Phỉ biến thành màu máu, miệng nàng ta bắt đầu toạc sang hai bên cho đến khi ngoác tới tận mang tai, khi ấy đúng là dọa ta sợ chết khiếp, trong đầu ta chỉ còn lại kinh hãi."
Phương Hưu gật đầu tỏ ý đã hiểu, lúc đó đúng là Triệu Hạo có một lúc héo đi, xem ra có lẽ là bị dọa sợ rồi.
"Sau đó sao ngươi lại dựng đứng lên được?"
"Khi Lý Phỉ Phỉ há cái mồm như chậu máu cắn ta, ta biết mình chết chắc rồi, nhưng ta lại nghĩ, ta vẫn còn zin, nếu mà chết như thế thì uổng công sống rồi."
"Kể cả chết ta cũng không thể chết tức tưởi như thế, sau đó ta nghĩ, mặc kệ Lý Phỉ Phỉ là người hay là quỷ, kể cả là quỷ cũng được, dù sao thì ta cũng phải hoàn thành tâm nguyện rồi mới chết được."
Phương Hưu: "..."
Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tại sao sau khi phá bỏ mộng cảnh, con quỷ kia không hề xuất hiện thêm nữa, có lẽ là vì xấu hổ, sợ Triệu Hạo – Nhật Quỷ giả này.
Triệu Hạo thấy Phương Hưu im lặng cũng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, thế là hắn ta vội bổ sung: "Chết thì cũng chết rồi, còn để ý nhiều như thế làm gì? Đời người ấy mà, quan trọng nhất là không để lại tiếc nuối, ngươi nói xem có phải không, Hưu ca?"
"Ta cảm thấy ngươi nên về nhà đi."
Triệu Hạo: "..."
Sau đó Phương Hưu lại dặn dò Triệu Hạo vài câu đơn giản, nói với hắn ta một khi có người tìm đến thì nên trả lời thế nào, sau khi hai người khớp khẩu cung xong thì tạm biệt nhau, ai về nhà nấy. ...
Sau khi về đến nhà, Phương Hưu nhìn thấy lão bà dịu dàng của mình.
"Lão công, ngươi về rồi đấy à, ăn cơm chưa? Có muốn ta nấu mì cho ngươi không?"
Trên mặt lão bà vẫn nở nụ cười dịu dàng, nàng vẫn mặc chiếc váy ngủ lụa màu trắng, hai chân thon dài lộ ra ngoài.
Nhìn thấy lão bà vẫn ấm áp như thường ngày, tảng đá lớn trong lòng Phương Hưu mới hoàn toàn hạ xuống.
Cảm giác được gặp lại lão bà tốt thật đấy.
Phương Hưu nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh tế của lão bà, chỉ cảm thấy nàng đẹp đến nao lòng, có photoshop cũng không dám làm đến nước ấy.
"Ừm, ta về rồi." Hắn mỉm cười đáp lại.
Nụ cười trên mặt lão bà đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự dữ tợn, tham lam và điên cuồng.
Tốc độ thay đổi sắc mặt này có thể được xưng là đại sư nghệ thuật biến mặt rồi.
"Ngươi xem..."
Lão bà còn chưa dứt lời, soạt!
Một ánh sáng bạc đột nhiên lóe lên.
Cán dao phẫu thuật chỉ còn tàn ảnh, cắm vào cần cổ trắng ngần của lão bà, trong đó đong đầy linh tính đen kịt của Phương Hưu, năng lực thống khổ cũng được đẩy đến mức lớn nhất.
Trong khoảng thời gian về nhà, linh tính của hắn đã khôi phục lại từ lâu, có thể điều khiển dao phẫu thuật rồi.