Khương Vọng không phải kẻ ngu, lúc phụ thân còn tại thế cũng từng nói qua một chút chuyện trên phương diện làm ăn với hắn, chính là vì muốn giúp hắn có đường lùi, nếu như tu hành không thành, còn có thể trở về sống những ngày tháng an lành.
Biết rõ trong chuyện này ắt có vấn đề, nhưng Khương Vọng chỉ nói: "Có chuyện gì ta có thể giúp đỡ sao, di nương?"
Hắn nghĩ, nếu là muốn chút vàng bạc, đại khái có thể góp ra một ít. Dù nói thế nào, thì Khương An An cũng là muội muội duy nhất của hắn. Nếu chỉ tính riêng Khương An An, hắn cũng hi vọng cô bé sống tốt hơn một chút.
"Ta biết tiểu Vọng đã quen nỗ lực, khẳng định sau này tiền đồ sáng lạng. Nhưng di nương..." Tống di nương lau lau nước mắt: "Di nương là một người phụ nữ chỉ biết chăm lo gia đình, lại không có tài cán gì, hiện tại chống đỡ không nổi nữa rồi..."
Bà ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Khương Vọng: "Sau này An An có thể giao cho con không?"
Một tia tình cảm dịu dàng cuối cùng trong mắt của Khương Vọng cũng biến mất.
Dù có thế nào hắn cũng không ngờ được, đến cả con gái ruột của mình mà phụ nhân này cũng không cần.
Khương Vọng chậm rãi gật nhẹ đầu, mới nói: "Xem ra di nương đã tìm được một nhà tốt?"
Tống di nương hơi cụp mắt. Đến bây giờ, bà mới bỗng nhiên có hơi xấu hổ trước mặt trưởng tử của vong phu. Cảm giác này chậm rãi dâng lên từ sâu trong đáy lòng.
"Kết hôn, giá phu, tang sự, thú thê đều là nhân chi thường tình." Từ đầu đến cuối, Khương Vọng cũng không có nặng lời: "Vậy An An có biết là sau này phải sống cùng ta không?"
"Nó vẫn chưa biết. Di nương muốn hỏi trước ý kiến của con một chút. Con cũng biết, trước giờ nó vốn nhát gan, sợ người lạ. Nếu như ta mang theo nó, thì cũng không quá tốt..." Mặc dù Tống di nương đang giải thích, nhưng giọng nói ngày càng nhỏ.
"Ta biết rồi." Khương Vọng ngăn bà lại: "Vậy để ta nói với con bé hay là người nói?"
"Con nói đi." Tống di nương nói: "Ta... sắp phải đi rồi, xe ngựa còn chờ ta ở ngoài thành."
Khương Vọng yên lặng một hồi: "Cũng được. Vậy ta sẽ không tiễn."
"Mỗi tháng ta sẽ gửi ngân lượng cho con."
"Không cần. Ta có thể nuôi được An An. Di nương, người... tự bảo trọng."
"Con và An An cũng phải sống thật tốt." Tống di nương nói xong liền đứng dậy.
Đi ra ngoài hai bước, bỗng nhiên lại dừng lại, quay đầu mắt ngấn lệ nói với Khương Vọng: "An An không thích ăn bí đao, thích ăn cà, thích nhất đồ ngọt... nhưng đừng cho nó ăn nhiều."
"Khi ngủ, con bé thường xuyên đạp chăn mền... Còn nữa... Nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, con là ca ca nhường nhịn nó một chút."
"Di nương." Khương Vọng vốn không muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Tống di nương hành động như vậy, thì nhịn không được mà nói: "Không biết người còn nhớ hay không? Lúc trước phụ thân ta vốn có thể lại chống đỡ hai năm, nhưng ông không chịu trị bệnh, muốn để lại gia sản cho người. Để người chăm sóc tốt cho ta và muội muội nhỏ tuổi..."
Tống di nương không lời nào để đáp, che mặt mà đi.
Khương Vọng ngồi ngây người một lúc lâu, rồi tự rót cho mình một chén trà.
Những năm này hắn ở bên ngoài cầu đạo, vừa khó khăn vừa đau khổ nhưng chưa từng đưa tay lấy tiền từ trong nhà dù chỉ là một lượng bạc. Bởi vì nghĩ đến phụ thân bệnh nặng trên giường, Tống di nương và An An sinh hoạt không dễ dàng. Bởi vì nghĩ đến phụ thân thà rằng chết sớm một chút, cũng không muốn liên lụy bọn họ. Hắn sao có thể cầm tiền trong nhà?
Mặc dù hắn mới là người thừa kế chính thống của gia sản kia.
Bên tai giống như lại vang lên đoạn đối thoại năm đó:
"Tiểu Vọng, con đã lớn rồi, con có thể chăm sóc tốt bản thân, đúng không?"
"Vâng, phụ thân."
Giờ phút này, thân ảnh non nớt nhỏ kia giống như cùng gộp lại, xuyên qua những năm nay tụ họp lại một chỗ.
"Đồng thời ta còn có thể chiếu cố tốt An An." Khương Vọng nói nhỏ...
Lăng Hà cùng Đỗ Dã Hổ dẫn theo Khương An An đi dạo vài vòng thì trở về.
"Ủa, bá mẫu đâu?" Đỗ Dã Hổ buột miệng hỏi thăm.
Lăng Hà vô ý thức muốn nắm chặt An An, nhưng bàn tay nhỏ kia đã cố chấp rút ra.
Khương Vọng nhìn sang, đứa bé gái không đến năm tuổi đang đứng lặng một bên, khẽ cắn môi, mắt to đen nhánh kia đến chớp mắt cũng không chớp một cái.
Cô bé đứng giữa hai người Lăng Hà và Đỗ Dã Hổ, nhưng giống như cô lập trong một góc nào đó với thế giới mênh mông.
Cô bé không khóc, cũng không làm loạn.
Khương Vọng sải bước đi tới, khom chân xuống, ôm thân ảnh nho nhỏ này vào trong ngực. Cũng kéo cô bé từ trong thế giới hẻo lánh cô độc kia trở về. Kéo về trong nhân thế sôi nổi.
"An An, sau này muội sẽ sống cùng ca ca. Ca ca sẽ thường xuyên chơi với muội, giống như chúng ta trước kia. Không biết muội còn nhớ hay không, muội khi đó còn rất..."
"Đúng đúng đúng. Sau này, Hổ ca cũng sẽ thường xuyên chơi với muội!" Đỗ Dã Hổ cũng vội vàng lên tiếng vớt vát.
Tiểu An An nhìn hắn ta một cái, mặt không biểu cảm nhìn qua, sau đó nhẹ nhàng chôn cái đầu nhỏ ở trên bờ vai Khương Vọng.
"Tốt rồi." Khương Vọng ôm An An đứng dậy: "Sau này An An sống cùng ta, ở ký túc xá không thích hợp lắm. Trước tiên, ta cần phải tìm chỗ ở, xong việc chúng ta lại cùng nhau ăn cơm."
"Đúng là nên tìm chỗ ở trước." Lăng Hà móc ra hai khối bạc vụn từ trong ngực, không nói gì nhét vào trong tay Khương Vọng: "Đệ cầm lấy số bạc này."
Sau khi vào nội môn, sinh hoạt của Lăng Hà không còn túng quẫn như trước, mỗi tháng Đạo viện đều sẽ phát tiền theo lệ. Nhưng hai khối bạc vụn này, cũng là toàn bộ gia sản của y.
"À đúng đúng." Đỗ Dã Hổ thấy vậy, cũng lập tức sờ mó trên dưới toàn thân, nhưng cuối cùng cũng chỉ kiếm ra được bốn đồng tiền, ngượng ngùng bỏ vào trong tay Khương Vọng: "Tiền tháng này đã bị ta uống sạch rồi."
Chợt lại thành khẩn bày tỏ: "Tháng sau, tháng sau ta không uống rượu, tích lũy tiền mua quần áo mới cho An An!"
Khương Vọng cũng không khách sáo, tiện tay nhét số tiền này vào trong túi, rồi ôm Khương An An ra cửa.
Bọn họ đều đã đi xa, Đỗ Dã Hổ vẫn dựa cửa mà trông: "Tiểu An An cũng quá đáng yêu rồi! Lão Lăng, huynh nói xem tại sao ta không có muội muội vậy?"