Một lát sau, co một tiếng nhỏ như muỗi kêu vang lên: "Vâng."
"Vậy thì dậy đi." Khương Vọng đứng dậy đốt đèn dầu, sau đó đi đến bên giường nhỏ giúp An An mặc áo khoác.
Đôi tay linh động khi cầm kiếm ấy lại đặc biệt vụng về trong việc chăm sóc đứa trẻ.
"Không phải mặc như vậy, ca ca mặc ngược rồi."
Khương Vọng có chút ngại và rụt tay về: "Vậy An An tự mặc đi."
Hai người bận rộn một lúc rồi mới bước ra khỏi phòng.
Lúc đó, mặt trăng ở trên bầu trời, và các vì sao đang tỏa sáng. Khoảng sân trống được lấp đầy bởi ánh trăng thanh sạch, làm cho màn đêm vốn có chút cô đơn này trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Ở trong sân ngắm sao ư?" An An ngẩng chiếc đầu bé nhỏ hỏi.
"Đương nhiên không phải." Khương Vọng đột nhiên ôm lấy cô bé, từ dưới đất nhảy phi lên mái nhà.
Khương An An hét lên một tiếng, khi đáp xuống mái nhà thì khuôn mặt đã đỏ bừng.
Khương Vương cúi đầu nhìn cô bé, có chút áy náy: "Làm An An sợ rồi à?"
Khương An An chớp chớp đôi mắt to tròn, có chút hưng phấn nói: "Ca ca, ca biết bay hả?"
Mặc dù cô bé có vẻ háo hức muốn thử, nhưng Khương Vọng không muốn giống như con khỉ nhảy nhót trên nóc nhà để người khác cười cho: "Hiện tại vẫn chưa biết, đợi sau này ca ca học Đạo thuật thành công, chắc chắn sẽ biết. Đến lúc đó, An An muốn đi đâu thì chúng ta cùng bay đến đó, được không?"
"Được."
Khương Vọng cởi áo khoác ngoài, trải lên mái nhà, rồi nằm ngửa xuống bên cạnh, một tay gác lấy sau gáy, rồi nói: "Nào, giống như ca ca, nằm xuống ngắm sao."
Tiểu An An ngoan ngoãn nằm xuống áo khoác của Khương Vọng, bàn tay nhỏ bé tựa đầu xuống. Mở to đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào bầu trời đầy sao.
Những vì sao sáng trong đêm bao la. Vô số ánh sáng được sinh ra trong bóng tối vô tận, và thiên hà rộng lớn, chứa đựng vô số ước mơ và ký ức.
"Đó là sao Tử Vi, đó là Ngọc Hằng... Nam Đẩu ở đằng kia, đằng kia là..."
"Chúng lóe sáng như thể đang chớp mắt vậy."
"Chỉ có An An đáng yêu của chúng ta chớp mắt mới giống như những vì sao, như tên Đỗ Dã Hổ, người có bộ râu rậm sáng nay muội gặp, hắn ta mà chớp mắt thì chỉ có giống cái chuông của bò."
Khương An An cười khúc khích.
"Trăm triệu dặm là xa như thế nào? Xa hơn cả từ trấn Phượng Khê đến đây sao?"
"Còn xa hơn như vậy rất nhiều, xa hơn vô số lần. Nếu có một con đường tới các vì sao, một người bình thường đi một đời từ khi sinh ra đến khi chết đi, thì trên con đường này cũng chỉ có thể coi là như vừa mới bắt đầu."
"Ừ, xa vậy đó. Chúng ở trong bóng tối vô vận, vượt qua một khoảng cách xa như vậy. Đem ánh sáng đến trước mắt muội. Chúng có thể đã sớm tàn lụi vẻ đẹp cả vạn năm, dâng hiến cho muội."
"Chúng thật là tốt."
"Phụ thân chính là một ngôi sao như vậy, người có thể đã ra đi rất lâu rất lâu, nhưng người vẫn ở nơi rất xa rất xa, nỗ lực chiếu sáng, đồng thời dựa vào những ánh sáng này đồng hành cùng chúng ta, vì vậy dù là khi nào muội cũng đừng sợ hãi, được không? Ca ca mãi luôn ở bên muội, các vì sao cũng vậy."
"Ca ca." Giọng Khương An An rất nhỏ: "Mẫu thân không cần muội nữa đúng không?"
Khương Vọng im lặng một lúc.
Hắn có cần nói sự thật, nói cho tiểu An An rằng, cô bé là gánh nặng, ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ cô bé không?
Hắn có nên tố cáo sự ích kỷ của Tống di nương, để tiểu An An từ nay trở đi hận mẫu thân của mình?
Hắn nên trả lời ra sao?
Hắn không có thời gian suy nghĩa quá lâu, vì im lặng cũng là làm tổn thương An An.
Cuối cùng, hắn chỉ quay ngang, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An An một cách nghiêm túc và dịu dàng.
"An An đáng yêu vậy, sao có thể có người không cần muội chứ? Là ca ca rất muốn rất muốn ở cùng với muội nên mới bắt di nương gửi muội qua đây đó, lúc di nương rời đi đã khóc rất thương tâm, di nương không nỡ xa muội đâu."
"Thật vậy ư?"
Mặc dù sự hoang mang vẫn còn lại trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt to đã sáng trở lại.
Tiểu An An cứ như vậy bắt đầu cuộc sống của mình ở thành Phong Lâm. Tống di nương sau đó có gửi một lá thư đến, nói là bà đã tái giá với một người ở thành Vọng Giang rồi. Đó một toà thành nổi tiếng với sự thịnh vượng về thương mại, thành Vọng Giang chỉ đứng sau thủ phủ là thành Thanh Hà của quận Thanh hà. Đặc biệt là phu gia nhà bà họ Lâm, là dòng họ có tiếng trong vùng. Nói vậy, bà cũng đã tìm được một nơi tốt.
Chả trách bà không thể đem theo con cái mình.
Về tài sản còn lại của nhà họ Khương ở trấn Phượng Khê, Khương Vọng không hỏi đến. Dù thế nào thì Tống di nương và cha hắn cũng là phu thê, khi hắn mang bệnh cũng đã chăm sóc chu đáo, vậy nên để cho bà ít của hồi môn cũng là hợp lý.
Nhưng hai bên cơ bản đã nói hết lời rồi, về sau không cần liên lạc lại.
Bốn, năm tuổi là độ tuổi vỡ lòng, Khương Vọng sắp xếp cho An An học tại một trường tư thục. Ngoại trừ trường học dành cho ba dòng họ lớn, thì đây là ngôi trường tốt nhất, không nhận con em nhà thường dân vào học. Khương Vọng ở Ngoại môn của Đạo viện nổi tiếng đã lâu, chút thể diện này thì cũng có. Nhất là hiện tại hắn đã tiến vào Nội môn, hiển hiện Đạo mạch. Hắn trở thành trụ cột tương lai của Trang Quốc là điều chắc chắn nên người thường cũng không dám đắc tội hắn.
Hằng ngày, học xong ở Đạo viện, tu luyện một hồi rồi căn thời gian đến trường đón An An về. Hắn nhận nhiệm vụ cũng cố gắng lựa chọn thời gian nhiệm vụ không quá một ngày, trong ngày sẽ về để không lỡ việc chăm sóc An An. Nếu như có nhiệm vụ không thể về sớm được, hắn liền nhờ đám Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành thay nhau chăm sóc An An ít hôm.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy. Điện Cơ Trận Đồ trong Thông Thiên Cung ngày thêm phức tạp, và đã bắt đầu thành hình. Chỉ là càng về sau bố trí Trận Đồ ngày càng khó khăn. Đặc biệt là khi di chuyển Đạo Nguyên, chỉ cần có chút sai sót thì Đạo Nguyên liền bị tan ra, công sức xung mạch sẽ bị lãng phí. Bởi vì chọn dùng Chu Thiên Tinh Đấu Trận nên hắn đặt nền móng vốn sẽ chậm hơn người khác, vậy nên mỗi khi thực hiện dịch chuyển trận điểm trong quá trình đặt móng, Khương Vọng không cho phép bản thân thất bại.