Chương 4: Chờ mong

Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn

Thanh Tâm Tự Nhạc 24-12-2024 21:07:07

Từ đó về sau cũng khiến cô hiểu rõ, vì sao cha mẹ Tô gia đối đãi với mình khác biệt như trời với đất với hai anh trai. Từ đây về sau, Tô Tịch Vãn lập tức nghĩ tới chuyện thoát khỏi Tô gia, cô đã không còn khát vọng tình thương của cha, tình thương của mẹ như khi còn nhỏ nữa, khát vọng người nhà quan tâm. Nội tâm của cô trở nên kiên định mà cường đại, vẫn luôn khát vọng thoát khỏi gia đình tràn ngập dối trá và lạnh nhạt này. Giống như trong sách nói, sau khi mình học tập huyền thuật, thì sẽ bắt đầu chú trọng nhân quả. Cha mẹ Tô gia đối đãi không tốt với mình, nhưng dù sao cũng có ân dưỡng dục, cho nên vì nhân quả này, cô không thể chủ động rời đi, cô phải đợi cha mẹ Tô gia tự mình mở miệng. Cho nên ngày này, cô đợi đã lâu, hiện giờ cuối cùng cũng đợi được! Đôi mắt của cô lập lòe chờ mong và kiên quyết, giống như ánh rạng đông sắp nghênh đón cuộc sống mới. Sau khi dì Chu tan làm thì đạp xe đạp của mình, trong lòng có chút kích động đi về nhà. Con gái út của bà ấy năm nay cũng học cấp 3, cấp 3 học tập căng thẳng, con gái út đã hơn một tháng không trở về. Nghĩ tới sắp gặp được con gái đã lâu không gặp, trong lòng dì Chu tràn ngập chờ mong gặp mặt con gái, muốn làm một bữa tối phong phú cho con gái, khao con gái học tập vất vả! Con gái của dì Chu bằng tuổi Tô Tịch Vãn, cho nên dì Chu nhìn thấy cảnh ngộ của Tô Tịch Vãn ở Tô gia, trong lòng cũng tràn ngập yêu thương đối với cô. Dì Chu biết rất rõ đứa bé độ tuổi này, nên trưởng thành khỏe mạnh trong gia đình ấm áp và tràn ngập tình yêu, nhưng mà Tô Tịch Vãn ở Tô gia, lại chịu lạnh nhạt và thiên vị. Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt cô đơn và bóng dáng kiên cường của Tô Tịch Vãn, trong lòng dì Chu dâng lên chút yêu thương. Nhưng bà ấy chỉ là người giúp việc, không thể giúp đỡ Tô Tịch Vãn quá nhiều, chỉ có thể chăm sóc cô trong phạm vi của mình. Dì Chu ra khỏi tiểu khu của Tô gia, đi đến ngã tư đường đầu tiên. Trước đây dì Chu vì tiết kiệm thời gian đợi đèn xanh đèn đỏ, đều là trực tiếp rẽ phải đi đường nhỏ về nhà. Chẳng qua khi bà ấy muốn rẽ theo thói quen, bà ấy nhớ tới lời Tô Tịch Vãn nói với bà ấy. Bà ấy dừng xe lại, nhìn đèn đỏ sắp biến thành đèn xanh, nghĩ một lát dù sao đi đường to cũng không mất bao nhiêu thời gian, không bằng hôm nay đi đường to đi. Ngay khi đèn đỏ sắp chuyển thành đèn xanh, bỗng nhiên dì Chu nghe thấy bên phải truyền đến tiếng kêu kinh hãi, bà ấy vội vàng nghiêng bên phải xem xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy trên đường bên phải, một chiếc xe bồn đang lao đi với vận tốc rất nhanh, trực tiếp ngã xuống trên đường người đi đường. Mà thời gian này... Dì Chu tính một lát, thời gian này vừa vặn là mình lái xe đi đến chỗ xe bồn mới ngã xuống. Dì Chu nghĩ như vậy, lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh.