Chương 40:

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống

Mạn Thu 25-12-2024 05:37:26

Tào Xán Dương thì không được, anh ấy vốn đang quanh quẩn bên bờ thế giới quan sụp đổ, chợt nhìn thấy Tần Chi, khiếp sợ qua đi, ánh mắt đều mờ mịt. An Văn đang yên đang lành ở kinh thành, vậy Tần Chi là ai? Tần Chi còn nhìn thấy anh ấy vụng trộm véo đùi mình. "Chúng tôi đến để cảm ơn, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi." An Quỳnh thành khẩn trịnh trọng nói,"Tôi tên An Quỳnh, An của Bình An, Quỳnh của Vương Kinh Quỳnh." "Đây là Đào Vân Tùng, là vị hôn phu của tôi, cũng là một vị quân nhân." "Đây là Tào Xán Dương, chúng tôi là bạn nối khố, là công an của đồn công an thị trấn." Lời giới thiệu của An Quỳnh đối với người xa lạ mà nói có hơi chi tiết. Tần Chi cảm thấy được, những người khác đương nhiên cũng cảm thấy được. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không nói gì. Là chủ nhà Tần Chi đương nhiên không thể làm cho bầu không khí xấu hổ, cô cũng cười tự giới thiệu. "Tôi tên là Tần Chi, là thanh niên trí thức vừa tới nông thôn." "Tôi hai mươi bảy, còn cô?" An Quỳnh nhanh chóng nói tiếp. "Mười bảy." Tần Chi có hơi kỳ quái, nhưng ấn tượng của cô đối với An Quỳnh rất tốt, cũng không có lo âu tuổi tác, dựa theo sự thật trả lời. "Chúng ta đều là người kinh thành." An Quỳnh chờ mong nhìn Tần Chi, rõ ràng chờ cô nói tiếp. Tần Chi: ? Đào Vân Tùng lại uống một ngụm nước, giữ im lặng. Tào Xán Dương:... Đây, bọn họ là tới cảm tạ ân nhân, chứ không phải tới tra hộ khẩu ân nhân mà. Anh ấy đang muốn nói gì khác chuyển lời này qua, làm sinh động bầu không khí. Tần Chi nói tiếp: "Tôi cũng xem như là người kinh thành." "Nhà chúng tôi là từ tỉnh Hồ chuyển đến kinh thành." Cô lại bỏ thêm một câu. Tào Xán Dương:... Nhìn dáng vẻ các cô lại ăn ý cô một câu tôi một câu, anh ấy yên lặng ngậm miệng lại, thằng hề đúng thật chính là tôi. Nói thêm vài câu, Đào Vân Tùng tìm lý do lôi kéo Tào Xán Dương ra ngoài. Tào Xán Dương:... Chuyện này phát triển không đúng, anh ấy muốn ở lại. Trong nhà chính, trầm mặc một hồi, Tần Chi chủ động hỏi: "Đồng chí An, cô có chuyện gì cứ nói thẳng là được." "Thanh niên trí thức Tần, trong nhà cô có gương không?" An Quỳnh nói một câu không liên quan. Tần Chi: ? "Không có gương, giếng nước cũng có thể soi, tôi dẫn cô vào trong sân?" Tần Chi nhìn An Quỳnh, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, mặt cũng sạch sẽ, người thành phố chú trọng dáng vẻ như vậy sao? Tần Chi tỏ vẻ, cô không hiểu, nhưng tôn trọng. Sau khi An Quỳnh nói chuyện với Tần Chi vài câu, ý thức được, Tần Chi phối hợp như vậy có thể là ý thức được gì. Nhưng mà, cô ấy hẳn là nghĩ sai rồi, cho rằng mình điều tra lai lịch của cô ấy là vì chuyện thương thế. Cô ấy không phải, cô ấy không có, cô ấy nói một chuyện khác. Đồng thời, cô ấy cũng xác định, Tần Chi chưa ý thức được, khi hai người các cô cùng xuất hiện làm cho người ta chấn động. Chuyện này sao có thể chứ? Phải để cho Tần Chi cũng ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, cô ấy mới có thể thuận lý thành chương nói chuyện trong nhà, sau đó cùng nhau tra ra chân tướng chuyện này chứ. Vì thế, cô ấy bỏ qua ánh mắt kỳ quái của Tần Chi nhìn về phía cô ấy, đi theo cô ra sân. Hai gương mặt với phong cách khác nhau đồng thời xuất hiện trên mặt nước. Một khuôn mặt anh khí minh diễm, ngự tỷ mười phần. Một khuôn mặt như minh châu sinh vựng, lung linh tinh xảo. Nhưng hai khuôn mặt ở gần lại cho người ta một loại tương tự thần kỳ. Trong lúc nhất thời, hai người đều sững sờ xuất thần. Đào Vân Tùng, Tào Xán Dương:... Nếu không, bọn họ lại đi xa chút?